[Kính gửi công dân cấp ba Bạch Đào:
Chúc mừng bạn, chỉ còn 11:59:59 nữa là bạn sẽ trưởng thành.
Sau khi trưởng thành, bạn sẽ không còn được bảo vệ bởi Luật Bảo Vệ Trẻ Vị Thành Niên. Hãy nhanh chóng tìm một công việc, nếu không, bạn sẽ mất tư cách công dân và bị đưa ra đấu giá.
Lưu ý: Chi tiết đấu giá vui lòng tham khảo Điều 11 của Quy Tắc Xử Lý Sâu Mọt tại Thành phố Giấc mơ.
Trân trọng, Tòa Thị Chính.]
Bên dưới còn đính kèm nội dung cụ thể của Điều 11: Bạn sẽ có vinh dự trở thành nguyên liệu cho các nhà hàng lớn tại Thành phố Giấc mơ.
Chưa kịp vui mừng vì được sống lại, Bạch Đào đã phải đối mặt với một thử thách, tìm một công việc ở thế giới xa lạ này trong vòng 12 tiếng.
Trớ trêu thay, lúc chết, cô cũng đang đi tìm việc.
Mùa tốt nghiệp, cô vừa lấy bằng tiến sĩ, trên đường đi phỏng vấn tại một tập đoàn lớn thì gặp phải tai nạn xe rồi mất mạng.
Thế nhưng, ý thức của thế giới đã chọn cô, đưa cô sang một thế giới khác nằm vùng.
Ý thức của thế giới cho cô hai lựa chọn: một là đồng ý, hai là cũng là đồng ý.
Bạch Đào chẳng chọn cái nào, nhưng thời gian đếm ngược kết thúc, cô vẫn bị ép xuyên qua.
Sau đó, cô trở thành công dân cấp ba của Thành phố Giấc mơ.
Trên giường là một “Bạch Đào” khác.
Nguyên chủ của thân thể này đã ngừng thở, hai tay đặt lên bụng, tư thế an yên.
Cơ thể vẫn còn chút hơi ấm, rõ ràng chỉ vừa chết không lâu.
Giữa những ngón tay cô kẹp một tờ giấy viết hai chữ to: "Di thư".
[Hàng xóm rất nguy hiểm, hãy cẩn thận anh ta.]
[Mình nhận được thông báo tuyển dụng rồi! Mình sắp có việc làm! Mình phải sống, đúng, phải sống!]
[Phải tránh hàng xóm, lén đi làm…]
[Tại sao? Tại sao? Tại sao? Vừa mở cửa đã thấy anh ta?]
[Anh ta luôn nhìn chằm chằm vào mình!!!]
[Mình phải làm gì đây? Không thể ra ngoài, ra ngoài hàng xóm sẽ gϊếŧ mình.]
[Đúng rồi, người giám hộ! Mình có người giám hộ, người giám hộ của mình là ai? Đang ở đâu?]
[Không, không thể tìm người giám hộ, sẽ bị ăn mất…]
[Không thể ra ngoài, vậy thì chết thôi, chết chết chết…]
Phía sau chỉ toàn là chữ "chết", nét chữ càng về sau càng đỏ thẫm.
Bạch Đào nhìn đến mức suýt không nhận ra chữ "chết" nữa.
Di thư những lời phát tiết điên cuồng cuối cùng của "Bạch Đào" trước khi chết.
Nó có độ ô nhiễm nhất định, khiến trong tầm mắt Bạch Đào tràn ngập chữ "chết". Phải mất một lúc lâu sau mới bình ổn lại.