[Liêu Trai] Máy Mô Phỏng Hỏi Đáp Có Thưởng

Chương 3

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương." *

*Trích bài 1 trong 25 bài viết trong bộ sách Hán ngữ cổ của Trung Quốc - Thiên Tự Văn và là một trong những cuốn sách dạy vỡ lòng.

Trong ngôi miếu đổ nát, một đám trẻ con ngồi trên những viên gạch, đầu lắc lư đọc. Mấy mảnh gạch vỡ trên mặt đất đã được dọn đi, trên nền đất vàng viết mấy chữ lớn, vừa hay tương ứng với những chữ mà bọn trẻ đang đọc.

Một con cáo có lông nhiều màu đứng thẳng lên, ghé vào khung cửa sổ tò mò nhìn vào bên trong.

Ngôi miếu sơn thần này là do một con chuột tinh có chút đạo hạnh mấy chục năm trước ép dân làng gần đó xây dựng, hàng tháng đều phải dùng gia súc để cúng tế, tuy tự xưng là sơn thần, mơ mộng được phi thăng, nhưng thực chất không phải là thứ tốt lành gì. Sau này vì ăn thịt trẻ con loài người mà bị cao nhân tiêu diệt. Ngôi miếu sơn thần này cũng từ đó mà hoang phế.

Người dân gần đó ít nhiều đều biết chuyện, vì cảm thấy xui xẻo nên không bao giờ đến nơi này. Nữ nhân này từ đâu xuất hiện vậy? Hay nói cách khác, một cô nương bình thường sao lại xuất hiện ở cái ngôi miếu đổ nát nơi hoang vu hẻo lánh này?

Hồ Đại biết chắc rằng đây không phải là người bình thường, thậm chí y còn nghi ngờ đối phương hoàn toàn không phải là người, mà giống như y, là dị loại hóa hình. Nhưng đạo hạnh của y thấp kém, mắt đã trợn tròn như mắt gà chọi rồi mà vẫn không nhìn ra nguyên hình của nữ nhân kia là gì.

Là một con cáo có tính cẩn thận, nếu là ngày thường gặp phải chuyện như vậy thì Hồ Đại đã sớm bỏ chạy mất dạng rồi, nhưng nhìn những đứa trẻ kia, y chần chứ mãi vẫn không đi. Kết quả đợi một hồi, lại nghe thấy tiếng đọc sách vang lên.

Vốn dĩ đầy bụng thuyết âm mưu, cho rằng người nào đó là yêu quái bắt cóc trẻ con để chấm tương ăn, con cáo ngây người tại chỗ. Y không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trong miếu. Một nữ tử xinh đẹp mặc đồ lộng lẫy phí hết tâm tư dụ dỗ trẻ con đến cái miếu đổ nát nơi hoang vu này, chỉ để dạy chúng đọc sách thôi à? Đây là cảnh tượng quỷ dị, khó hiểu gì thế này?

Hồ Đại lắng nghe tiếng đọc sách văng vẳng bên trong, nhìn luồng văn khí nhè nhẹ chậm rãi dâng lên, không nhịn được mà duỗi dài cái đầu cáo cẩn thận lắng nghe. Dù là đối với những đứa trẻ nghèo trong thôn này, hay là đối với dị loại như y thì việc được đọc sách thực sự là một cơ hội hiếm có.

Là một con cáo tu hành chính đạo, Hồ Đại rất có lòng hướng học, đáng tiếc đạo hạnh thấp kém, không dám đến gần những học đường văn khí hưng thịnh. Thỉnh thoảng, y ghé vào cửa sổ của thư sinh nghe trộm, bị phát hiện còn bị con người đánh cho một trận. Thế nên đến bây giờ vẫn chỉ biết được mấy chữ.

Không ngờ, hôm nay hiếm khi nhiều chuyện đi theo lại gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.

Đương nhiên, y không biết rằng, nơi hoang vu hẻo lánh, một mình y là con cáo đứng thẳng bên ngoài miếu đổ nát nghe trộm người khác đọc sách thì mức độ quỷ dị cũng chẳng kém cạnh gì.

Đúng lúc này, cô nương họ Lâm đang dạy dỗ đám trẻ con khẽ nghiêng đầu vừa hay nhìn về phía cửa sổ, Hồ Đại vội rụt đầu lại. Động tác của y rất nhanh, thêm vào đó cửa sổ đang đóng, theo lý thuyết thì đối phương không nhìn thấy y.

Nhưng ngay sau đó, Hồ Đại lại nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói thản nhiên: "Người đến đều là khách, nếu không ngại thì vào nghe đi."

Trong lúc nói, Lâm Xuy Mộng liếc nhìn màn hình bán trong suốt trước mắt, bên trên hiện mấy hình người que. Đây là radar của hệ thống, có thể tự động dò xét những sinh vật thông minh trong phạm vi mười mét lấy nàng làm trung tâm. Thuận tiện cho nàng tìm kiếm người trả lời câu hỏi.

Cho nên từ khi đám trẻ này đến, nàng đã chú ý đến người đi theo sau chúng, thấy đối phương chỉ đi theo, không có động tác gì nên nàng cũng không vạch trần ngay, chỉ muốn xem đối phương định làm gì. Kết quả hình người que kia cứ quanh quẩn đến vị trí cửa sổ của ngôi miếu hoang, thò đầu nghiêng tai ra vẻ lắng nghe. Kiên nhẫn đợi hơn mười phút, Lâm Xuy Mộng không nhịn được lên tiếng thăm dò.

Con cáo ngoài miếu ngay lập tức trợn mắt. Nàng đã phát hiện ra y rồi ư? Không đúng. Cáo có tính xảo quyệt, cũng hay nghĩ ngợi nên Hồ Đại lập tức phát hiện ra ẩn ý trong câu nói của đối phương. Nàng bảo y vào nghe, nói cách khác, nàng không phải vừa mới phát hiện ra y, mà là đã nhận ra y đang ở bên ngoài nghe trộm từ lâu rồi!

Trên khuôn mặt đầy lông của Hồ Đại thoáng hiện vẻ kiêng dè và cảnh giác, trong lòng muốn chạy trốn. Nhưng cuối cùng y vẫn cắn răng, cung kính nói một tiếng: "Không mời mà đến, Hồ Đại xin phép tạ lỗi trước." Sau đó cố gắng chỉnh trang lại bộ lông của mình, rồi mới đi về phía cửa chính.

Nghe giọng nói hình như là một thiếu niên, còn rất lễ phép. Ngoài cửa miếu hoang truyền đến tiếng động. Lâm Xuy Mộng lập tức quay lại nhìn, muốn xem vị thiếu niên này trông như thế nào. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, người không thấy đâu mà chỉ thấy một con cáo có bộ lông màu đỏ vàng lẫn lộn đang vẫy đuôi bước vào.

Sau khi đối diện với ánh nhìn của nữ tử thần bí kia, thân thể Hồ Đại cứng đờ, sau đó đứng thẳng lên, lại cung kính giơ tay vái chào: "Tiểu tử Hồ Đại mạo muội quấy rầy cô nương."

Đám trẻ đang đọc sách bỗng nhiên kinh hãi kêu lên: "Á!"

"Con cáo!"

Tay Lâm Xuy Mộng run lên: Cáo... cáo biết nói tiếng người? Nàng chỉ muốn đám trẻ vô tư này cảm nhận được niềm vui của giáo dục thi cử, kết quả quả báo đến nhanh như vậy sao?