Cho nên hiện tại việc tự tay vào bếp nấu ăn này, so với vấn đề ăn thì lại càng giống như một cách để thể hiện tấm lòng hơn. Giống như là socola trong ngày lễ tình nhân vậy, dù trên thị trường có bán tràn lan những hộp socola đẹp mắt, nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn tự tay làm, chính là để thể hiện sự chân thành của bản thân.
Hiển nhiên rồi, dì Mai nghĩ thầm rằng bữa ăn này chắc chắn là thiếu phu nhân cố ý làm cho thiếu gia Thiệu Hành!
Sau đêm động phòng hoa chúc, tân nương vừa vui mừng vừa ngại ngùng, lén dậy từ sáng sớm mà tự mình vào bếp nấu canh cho tân lang. Kiểu tình tiết ấm áp mà chỉ thấy trong phim truyền hình này, lại đang thật sự diễn ra trước mắt…
Dì Mai cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Bà đã sớm nghe nói, rằng vị Thẩm thiếu gia này đối với Thiệu thiếu gia nhà mình có tình cảm sâu đậm tới nhường nào. Khi Thiệu thiếu gia bị thương rút khỏi tiền tuyến rồi trở về, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức tìm đến cửa nói muốn gả cho Thiệu thiếu gia, chăm sóc cho Thiệu thiếu gia cả đời.
Lúc đó còn có người nói cậu có mưu đồ riêng, vì nếu Thiệu Hành không bị thương thì dù thế nào cũng sẽ không đến lượt một thiếu gia thất thế, không được sủng ái như Thẩm Kỳ Nhiên bước lên làm chính thất.
Nhưng bây giờ dì Mai lại đã nhìn tận mắt, mấy lời đó đúng là nhảm nhí cùng vô lý!
Đây mà gọi là tâm tư không thuần sao? Nếu tâm tư không thuần thì ai lại rảnh đến mức xuống bếp nấu một bữa ăn thế này?
Rõ ràng đây là tình yêu! Là chân thành không rời không bỏ, là tình cảm dạt dào thật lòng thật dạ!
Thẩm Kỳ Nhiên múc ra hai bát mì nóng hổi thơm nức, đặt lên bàn bếp, thấy dì Mai vẫn còn thất thần đứng yên thì liền đẩy một bát cho bà: “Dì Mai, dì nếm thử xem ạ?” Thẩm Kỳ Nhiên vẫn có chút tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
“Không cần đâu, không cần đâu.” Dì Mai lau khóe mắt đã hơi ươn ướt, nhiệt tình đưa tay đỡ lấy: “Thiếu phu nhân vất vả rồi, phần còn lại cứ để tôi lo.”
Nói rồi bà lại nhanh nhẹn bưng cả hai bát mì ra phòng ăn, vẻ mặt rạng rỡ vui mừng.
Bà nhất định sẽ thay thiếu phu nhân truyền đạt thật tốt phần tình cảm này đến thiếu gia nhà mình!
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên cũng đi theo ra ngoài, liền thấy dì Mai đã lanh lẹ bày xong bàn ăn, bát đũa, khăn giấy, khăn tay, gia vị, dĩa… cái gì cũng có, thậm chí còn đem cả ly chân cao dùng để uống rượu ra.
Oa, ăn một bữa cơm giản dị mà cũng bày biện trang trọng như vậy, quả nhiên là hào môn thế gia.
“Thiếu phu nhân, cậu mau ngồi đi.” Dì Mai vừa dọn bàn vừa nhiệt tình gọi: “Thiệu thiếu gia lát nữa sẽ xuống ngay, cậu ấy dùng bữa luôn đúng giờ lắm.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
“Thiệu... Thiệu Hành lát nữa sẽ xuống ăn sáng ạ?” Nghe tin dữ như sét đánh ngang tai, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức hít một hơi thật sâu.
“Đúng vậy nha, Thiệu thiếu gia xưa nay luôn rất nghiêm khắc, mỗi sáng đúng 6 giờ là sẽ xuống ăn sáng.” Dì Mai mỉm cười nói: “Thiếu gia mà biết thiếu phu nhân tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cậu ấy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Không không không! Hắn mà biết thì chắc sẽ tức chết mất! Ai mà ngờ bản thân lại đi ăn bữa sáng do kẻ mà mình căm ghét làm chứ! Hắn mà nổi giận thì cậu liệu có còn đường sống hay không!
Trên lầu vang lên tiếng động, hình như là Thiệu Hành đã rời khỏi phòng ngủ. Thẩm Kỳ Nhiên quýnh đến mức mặt đỏ bừng, giờ mà bảo dì Mai làm lại bữa khác thì chắc chắn là không kịp, đành lui một bước mà cầu cứu: “Dì Mai, lát nữa ngàn vạn lần đừng nói bữa sáng này là do tôi làm nhé!”
Dì Mai ngẩn ra, vốn còn định hỏi vì sao, nhưng vừa thấy vẻ mặt đỏ như gấc chín của Thẩm Kỳ Nhiên thì bà lập tức hiểu ngay.
Aiya, đáng yêu quá đi mất!
Ôm đầy tình yêu thương mà tự tay nấu cơm cho chồng, lại ngại ngùng không dám để đối phương biết được tấm lòng của mình. Hệt như mấy cô gái nhỏ trong phim thần tượng vậy, lén nhét cơm hộp vào cặp nam thần cũng chẳng cầu gì ngoài được nhìn người ấy ăn một cách ngon lành, thế là trong lòng đã ngập tràn hạnh phúc.
Một tấm chân tình tinh tế mà e ấp như vậy, nếu không gọi là yêu thì còn là gì nữa chứ!