Trạm Trinh cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nếu hắn gϊếŧ được hoàng tử Đại Lương ngay lúc này, thì dù kẻ thao túng cục diện trên thành có cao minh đến đâu, một khi quân tâm đại loạn, sẽ không còn ai đủ bình tĩnh nghe theo chỉ huy nữa. Đến lúc đó, đừng nói đến trận pháp phòng thủ chỉ e mỗi người sẽ tự lo lấy thân mà bỏ chạy.
Dưới thành, Hàm Vũ siết chặt trường kiếm, vẻ mặt căng thẳng. Trên cao, Hàm Sinh cũng lặng lẽ nắm chặt cây cờ hiệu trong tay.
Tiến thoái lưỡng nan nếu Hàm Vũ không đáp ứng, chẳng khác nào làm nhục thanh danh Đại Lương, để địch nhuệ khí càng thêm hăng.
Trạm Trinh bật cười khẽ: "Nghe nói Hoàng đế Đại Lương có năm người con, bốn nam một nữ, hóa ra cả bốn hoàng tử đều là phường giá áo túi cơm."
Cả chiến trường chìm vào tĩnh lặng. Quân Bắc Tấn cười ầm ĩ, trong khi quân Đại Lương ai nấy đều siết chặt nắm tay, nỗi nhục nhã tràn dâng trong ánh mắt.
Trạm Trinh vuốt nhẹ lưỡi đao, giọng điệu biếng nhác nhưng lại thấm đầy trào phúng: "Xem ra Đại Lương thật sự đã không còn ai có thể dùng. Nếu không thì... hai người các ngươi cùng lên đi? Biết đâu có thể cầm cự quá hai chiêu?"
“Ha ha ha ha!” Phó tướng Bắc Tấn cười vang: "Thái tử chúng ta một mình đấu với hai ngươi, thế nào, vẫn không dám ứng chiến à?"
Hàm Vũ và Hàm Ninh mặt mày căng thẳng, lại có kẻ bên Bắc Tấn cất giọng mỉa mai: "Hay là thế này đi các ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái trước điện hạ chúng ta, rồi đem cái đầu của lão Hoàng đế vô dụng kia dâng lên. Biết đâu, điện hạ của chúng ta sẽ rủ lòng thương xót mà tha chết cho hai huynh đệ nhà ngươi!"
"Đừng khinh người quá đáng!" Hàm Vũ giận dữ bước lên, rút trường kiếm khỏi vỏ. Hàm Ninh lập tức theo sát phía sau.
Trên cao, Hàm Sinh ngồi yên, ánh mắt dõi theo hai bóng người bên dưới.
Hàm Sinh nhìn ra, hai vị hoàng huynh đã đến lúc không thể không ứng chiến. Thế nhưng, hai người bọn họ cũng chưa chắc là đối thủ của Trạm Trinh. Y cắn răng, đột nhiên đứng bật dậy, vung cao lá cờ trên thành lâu, lớn tiếng hô:
"Đại Lương tất thắng!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hàm Sinh. Ánh mắt Trạm Trinh xuyên qua muôn vạn binh mã, dừng lại trên gương mặt tinh xảo tuyệt luân kia, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng khác lạ.
"Văn Trung úy, Lục Thống lĩnh, Cảnh Thị vệ…"
Hàm Sinh liên tục điểm danh hơn mười người, đều là những cao thủ trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đại Lương. Giọng nàng có phần yếu ớt nhưng vẫn đủ để những người dưới thành lâu nghe rõ ràng:
"Điện hạ Trạm Trinh khí phách ngút trời, dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoàng thất Đại Lương, cũng chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả Đại Lương ta! Các ngươi, cùng nhau xông lên đi! Sử sách vốn do kẻ chiến thắng viết nên, nếu hôm nay các ngươi có thể lấy được đầu hắn, sau này chúng ta sẽ viết rằng, thái tử Trạm Trinh ngông cuồng tự đại, chủ động khiêu chiến, vì khinh địch mà bỏ mạng dưới vó ngựa! Chết như vậy, cũng xem như một kết cục xứng đáng, lưu danh thiên cổ!"