Hoàng Tử Giả Nữ Khiến Thái Tử Địch Quốc Vừa Gặp Đã Yêu

Chương 6

Tuy số lượng quân Bắc Tấn rõ ràng áp đảo, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng quân Nam Lương lúc thì chạy tán loạn, lúc thì đột ngột dừng lại, khi thì đồng loạt xuất kích. Dường như bọn họ không phải là những cá thể rời rạc, mà là một chỉnh thể, như thể có cùng một ý thức điều khiển.

Ba ngày sau.

Bên trong đại doanh Bắc Tấn, mấy vị tướng quân mặt mày xám xịt, đứng trước mặt Trạm Trinh, sắc mặt u ám:

“Chúng ta giao tranh ba ngày, tổn thất ba nghìn nhân mạng, bị thương năm nghìn. Nhưng quân Nam Lương…”

Một vị tướng nuốt khan, giọng nói đầy khó tin:

“Thương vong chưa đến một nghìn người.”

Phùng Thần lúc này cũng không dám khinh suất, y đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trầm giọng nói:

“Chẳng lẽ phía sau quân Lương có cao nhân chỉ điểm?”

“Điện hạ, hay là chúng ta không đánh vội, chỉ cần bao vây thành, dù sao Đại Đô giờ đến một con ruồi cũng không bay lọt. Cứ chờ đến khi chúng hết lương cạn tên, tự nhiên sẽ phải mở cổng đầu hàng.”

“Nhưng thám báo vừa đưa tin, Tần Dịch, kẻ đang trấn thủ Minh Hải Quan, đã trên đường trở về. Hắn có lương thảo, có ngân lượng, binh mã cũng không ít. Nếu chúng ta tiếp tục kéo dài thời gian, chờ viện quân của hắn đến, chỉ e trận chiến này sẽ càng thêm gian nan. Đừng quên, thằng nhóc đó chính là đứa con mà Tần Thao đắc ý nhất.”

“Nhưng chẳng phải hắn đã trở mặt với hoàng thất Đại Lương hay sao? Giờ đây còn ngang nhiên đổi tên Minh Hải Quan thành ‘Triệt Long Thành’, tự phong mình làm Thành Chủ. Hắn thực sự sẽ ra tay giúp Đại Lương ư?”

“Nhưng mà, dù sao thì… chính điện hạ đã gϊếŧ Tần Thao. Tin này đến tai hắn, hắn có thể không ra tay sao?”

Mọi người trong trướng đường kẻ nói người bàn, cuối cùng đồng loạt hướng ánh mắt về phía vị thiếu niên chủ soái đang ngồi trên cao:

“Điện hạ định liệu thế nào?”

“Trận pháp của quân Lương lần này biến hóa khôn lường, hoàn toàn không theo quy tắc nào, như thể có người quan sát toàn cục, tùy cơ ứng biến.”

“Điện hạ nói vậy, nghĩa là có người đang theo dõi trận chiến của hai bên?”

“Chính xác.”

Trạm Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt trầm tư:

“Ta nhận thấy trên thành lâu có kẻ cầm cờ hiệu. Mỗi khi trận thế quân Lương thay đổi, lá cờ ấy đều chuyển động.”

“Điện hạ muốn nói… cao nhân đó đang ở trên thành lâu?”

Có kẻ kinh hãi nói:

“Vậy thì đã rõ! Chỉ khi đứng ở vị trí cao nhất, người đó mới có thể quan sát toàn bộ cục diện, kịp thời đưa ra chỉ thị, điều động quân Nam Lương một cách nhịp nhàng như thế! Ta còn tưởng là trận pháp cao thâm gì, hóa ra là có người trực tiếp chỉ huy từ trên thành!”

“Không biết rốt cuộc là nhân vật nào mà có thể thao lược như vậy?”