Giai Thượng Xuân Y

Chương 9: Tiểu Báo ngoài phố

Một gã tiểu nhị Tô thị đang đứng rao Tiểu Báo ngoài phố.

Chỉ nghe đôi ba câu, người qua kẻ lại lập tức dừng chân, cả những kẻ đã bước nửa chân vào tửu lầu cũng quay đầu trở ra, chen nhau mua báo để đọc.

Thấy người mua càng lúc càng đông, túi bạc của tiểu nhị cũng căng phồng lên thấy rõ, tâm tình của Tô Diệu Y nhờ đó mà phơi phới trở lại, ít nhiều cũng xoa dịu được cơn hụt hẫng khi rời khỏi thêu phường.

Nàng khẽ nhếch môi, rồi xoay người bước vào cửa hàng.

Tô Tích Ngọc đang được mời sang lân huyện giám định một loạt tranh cổ thư quý, nên dạo gần đây tiệm sách chỉ còn lại một mình Tô An An trông coi, mà nàng thì đang vừa ăn mứt hoa quả vừa ngồi hóng chuyện.

“Cô cô!”

Thấy Tô Diệu Y về, Tô An An hoảng hốt nhét miếng mứt vào miệng, từ quầy nhảy ra, líu ríu chào:

“Cô cô, cuối cùng cũng về rồi…”

Tô Diệu Y đưa tay chọc hai cái lên trán nàng, mỉm cười:

“Lại ăn nữa. Cửa hàng có một mình ngươi trông à?”

Tô An An ngẩn người, ậm ừ nuốt hết mứt trong miệng rồi đáp:

“Còn… còn dượng nữa.”

“Ở đâu?”

Tô An An chỉ ra sau, nơi rèm cửa dẫn vào sân sau.

Tô Diệu Y sắc mặt không đổi, ném cái rương áo cưới lên quầy một cái “rầm”, rồi không nói thêm một lời nào, sải bước xuyên qua rèm.

Ánh trăng như nước, vắt ngang một góc sân nhỏ. Giữa tiếng nước nhỏ tí tách, nàng vừa liếc mắt đã thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng bên giếng.

Ánh trăng cùng ánh nước quyện vào nhau, mờ ảo như sương. Dưới làn sương ấy, thanh niên mặc bộ áo dài xanh nhạt, tóc rũ xuống vai, lặng lẽ như một bức họa.

Đó là bộ áo cũ mấy năm trước của Tô Tích Ngọc, đã bạc màu, cổ tay áo còn ngắn hơn bình thường, để lộ cả chỉ sợi. Nhưng khi khoác lên người chàng, bị ánh trăng chiếu rọi, gió đêm lay động, lại như được bao phủ bởi khí chất tiên nhân thoát tục.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật khó tin người mà ai ai cũng chê là "nghèo kiết xác, thân thế không rõ" lại là kẻ đứng đó, không dính chút bụi trần.

Chàng, sẽ không mãi ở lại nơi nhỏ bé như Lâu huyện này.

Từ khoảnh khắc nàng vớt được chàng dưới chân núi, Tô Tích Ngọc đã khuyên nàng: “Đừng nuôi mộng lưu chân người ấy.”

Nhưng Tô Diệu Y vẫn không cam lòng. Trong lòng nàng có một phần kiêu ngạo âm thầm, rằng: nếu đã là rồng mắc cạn, thì cớ gì chỉ chàng không ở lại?

Nàng có thể cùng chàng, rời khỏi nơi đây.

Chỉ là, hôm nay, suy nghĩ ấy bắt đầu lung lay.