Siêu Thị Thông Vạn Giới, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Thành Phú Bà

Chương 7

Ôn Dạng rửa sạch mấy đồng xu, cất vào ngăn kéo, đợi vị tiểu tướng quân mang bạc tới rồi đi đổi tiền một thể.

Cô cười tủm tỉm, lòng nhẹ nhõm hẳn, tiền này kiếm được thật quá dễ dàng!

Chưa đầy một phút sau, bố Ôn Dạng gọi điện tới, bệnh của mẹ cô đột nhiên trở nặng, phải phẫu thuật thêm lần nữa.

Ôn Dạng tức tốc chạy đến bệnh viện.

"Bố! Mẹ sao rồi ạ?"

Bố Ôn nhìn cô, mặt mày ưu tư nói: "Tình hình không ổn lắm, vẫn đang cấp cứu."

Từ ngày việc kinh doanh của gia đình thất bại, ông mắc một đống nợ, ngày nào cũng bị chủ nợ réo đòi, vợ lại đột ngột mắc bệnh bạch cầu phải nằm viện hóa trị dài ngày, phẫu thuật liên miên, vét sạch tiền bạc trong nhà, bấy lâu nay chỉ dựa vào siêu thị nhỏ của Ôn Dạng để cầm cự.

Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật, quệt mặt rồi dựa vào tường.

Từng giây từng phút trôi qua, nặng nề như tra tấn.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mới mở, y tá gọi người nhà bệnh nhân.

Ôn Dạng đi theo để đóng tiền, số dư trong thẻ ngân hàng lại một lần nữa về con số không.

Cô thầm thấy may mắn vô cùng vì hôm qua đã gặp được vị tướng quân kia, mới có tiền đổi ra để đóng viện phí cho mẹ.

Nếu không, đến tiền nằm viện cũng không lo nổi.

"Con ở đây trông mẹ, bố về nấu ít cháo với đồ ăn thanh đạm mang vào nhé."

Ôn Dạng rưng rưng gật đầu.

Ôn Dạng nhìn mẹ đang thϊếp ngủ trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lòng cô đau như cắt.

"Mẹ ơi, mẹ nhất định phải khỏe lại nhé, con sẽ cố gắng kiếm tiền."

Không ai đáp lại cô.

Cô ngồi cạnh mẹ rất lâu, mãi đến khi bố cô vào, mẹ Ôn mới tỉnh lại.

Nhìn mẹ ăn được cháo, nói chuyện được vài câu, nỗi lo lắng trong lòng cô mới tạm lắng xuống.

Trời dần tối, mẹ bảo Ôn Dạng về trước, không cần phải ở lại cùng bà.

Ôn Dạng đành dặn dò bố cẩn thận, rồi về mở cửa hàng kiếm tiền trước.

Ra khỏi bệnh viện, cô mua một suất cơm tối rồi quay về siêu thị nhỏ.

Bây giờ đã là bảy giờ tối.

Cô uể oải ăn tối, thỉnh thoảng lại có người ghé vào mua ít đồ.

Ở khu này, siêu thị nhỏ của cô là đông khách nhất, mấy cửa hàng tiện lợi khác chủ yếu chỉ bán thuốc lá, rượu bia, đồ uống, không đầy đủ các mặt hàng như chỗ cô.

"Tiếp theo là trận chung kết đơn nam bóng bàn, Trung Quốc đối đầu Thụy Điển..."

Giọng bình luận viên vang lên từ chiếc điện thoại.

Ôn Dạng dần lấy lại tinh thần, nhìn hai tuyển thủ bắt đầu khởi động.

Đang lúc căng thẳng theo dõi trận đấu thì cô nghe thấy tiếng xe đẩy và một tiếng gọi "Bà chủ".