"Anh bảo anh là người cổ đại sao? Thời nào? Anh vào đây bằng cách nào?" Tim Ôn Dạng như rớt cái bịch xuống đất, mặt ngoài thì cố giữ bình tĩnh, nhưng chân tay đã run bắn lên.
"Tại hạ đi từ quân doanh ra ngoài chừng trăm mét thì thấy cửa tiệm của bà chủ trông rất kỳ lạ. Bà chủ, tại hạ là người nước Đông Hạ." Cố Nguyên Hành đáp.
Ôn Dạng vội vàng đứng bật dậy, chạy ra cửa, chỉ tay ra đường lớn: "Ở đây làm gì có quân doanh nào của anh!"
Cố Nguyên Hành nhìn về phía quân doanh cách đó không xa, nhưng những lời bà chủ nói khiến hắn không khỏi im lặng.
Trong lòng Ôn Dạng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, cô nhìn ra ngoài đường, rồi lại nhìn Cố Nguyên Hành.
Đầu óc cô rối tung, cảm thấy hoặc là mình điên rồi, hoặc là gã này điên rồi.
"Bà chủ, tại hạ muốn mua vật tư…"
Cố Nguyên Hành sợ cô không tin, liền móc túi tiền bên hông ra, đổ hết bạc vụn bên trong lên quầy.
"Phiền bà chủ xem giúp, chừng này bạc thì mua được bao nhiêu hàng hóa?"
Ôn Dạng lúc này mới hoàn hồn, nhìn đống bạc trắng trên quầy không rõ thật giả. Cô cầm thử một nén lên xem xét, thấy nặng trịch.
Mua thì mua! Để tôi chống mắt lên xem anh mang đống đồ này về kiểu gì!
"Đợi chút."
Ôn Dạng mở điện thoại lên mạng tra cứu một hồi, áng chừng tỷ giá quy đổi của bạc thời xưa.
Sau đó, cô chỉ vào hai bao gạo Đông Bắc loại ngon, rồi lấy một chiếc xe đẩy, chất lên đó bánh mì, nước suối, với ít rau củ hơi héo còn sót lại từ hôm nay, vài miếng thịt ba chỉ và một con gà nguyên con.
Chất đầy cả một xe đẩy.
"Đủ chưa?"
Cố Nguyên Hành nhìn những món đồ kỳ lạ trên xe đẩy, không khỏi kinh ngạc. Đây đều là đặc sản ở chỗ bà chủ sao?
Hạt gạo sao lại trong và bóng đến thế, tròn lẳn như hạt ngọc vậy.
"Bà chủ có thể cho tại hạ thêm hai bao gạo nữa được không? Trong doanh trại đông người, sợ không đủ ăn."
"Lấy đi." Ôn Dạng xua tay. Tiền thật hay giả chưa biết, nhưng lỡ người ta chết đói vì thiếu mấy hạt gạo thì có khi lại quay về bắt đền mình cũng nên.
"Đa tạ bà chủ. Phiền bà chủ chuẩn bị thêm gạo, thịt, rượu mạnh. Nếu có thuốc trị thương ngoài thì tốt quá, mong bà chủ để ý giúp. Miếng ngọc bội này coi như tiền cọc, ngày mai tại hạ sẽ quay lại lấy hàng."
Cố Nguyên Hành chất đồ lên xe đẩy, rồi tháo miếng ngọc bội đeo bên hông đặt lên quầy, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn bà chủ.
Hắn thầm nghĩ bà chủ này đúng là người tốt, lần sau có thể ghé lại mua tiếp.