Ôn Nhiễm Nhiễm nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên vẻ vui mừng: “Thật sự không ăn à?”
“Không ăn, không ăn!” Ôn Tuấn Lương mất kiên nhẫn phất tay: “Thứ này ai thích thì ăn!”
Thiếu nữ thanh tú luôn theo sát Tôn thị bĩu môi tỏ vẻ nũng nịu, hừ nhẹ một tiếng: “Đúng đó! Ta không ăn đâu!”
Người vừa lên tiếng là Ôn Như Như, nữ nhi độc nhất của tam phòng, lớn hơn nguyên chủ nửa tuổi, nổi tiếng kén chọn. Mấy ngày Ôn Nhiễm Nhiễm xuyên tới, ngày nào cũng nghe nàng ta vì ăn mặc ngủ nghỉ mà khóc lóc om sòm, hôm qua còn đòi ăn đậu hũ hạnh nhân và bánh nhỏ chân giò của Toàn Thịnh Trai.
Trong lòng nàng càng thêm phấn khích: “Không ăn thì tốt quá rồi! Mười mấy cái bánh rau này vừa đủ để cả nhà mỗi người một cái, hai cha con bọn họ không ăn, mình còn có thể ăn thêm hai cái nữa!”
Ôn Nhiễm Nhiễm hé môi, đang định nói một câu “Vậy ta không khách sáo nhé”, thì nghe Ôn Vinh đang ngồi bên cạnh Ôn lão thái thái lên tiếng, giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Tam muội đừng khuyên nữa, ta thật không quen ăn thứ này.”
Ôn lão thái thái cũng hừ lạnh: “Nếu ngươi thích thì ăn hết đi, đừng cái gì cũng ép đại ca ngươi phải nếm thử, đây là trưởng tôn của Ôn gia chúng ta, là gốc rễ của cái nhà này!”
Lương thị nghe lão thái thái nhắc đến bốn chữ “Trưởng tôn của Ôn gia” thì ưỡn thẳng lưng đầy tự hào, liếc mắt đắc ý nhìn Thẩm thị và Tôn thị.
Bà ta nghĩ tới đây, giọng cũng cao hơn vài phần: “Đúng vậy, bọn ta không ăn mấy thứ này đâu.”
Những người khác trong Ôn gia cũng đồng loạt phụ họa, vẻ mặt và giọng điệu đều đầy ghét bỏ.
Ôn Nhiễm Nhiễm thấy vậy mừng rỡ khôn xiết: “Còn có chuyện tốt như vậy sao? Phần dư ra vừa đủ để cả nhà ba người bọn họ ăn thêm bữa khuya!”
Ôn Dật Lương từ nãy vẫn im lặng, lúc này cuối cùng cũng tức giận, thê tử và nữ nhi vất vả như thế, nấu bữa cơm tử tế mà lại bị chê bai chọn lựa. Gương mặt ông ấy trầm xuống, kéo Thẩm thị và Ôn Nhiễm Nhiễm ngồi xuống: “Các người không ăn thì chúng ta ăn!”
Mọi người khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt.
Thẩm thị múc canh ra, đưa bát có nhiều mướp nhất cho Nhiễm Nhiễm, còn bát của bà ấy và Ôn Dật Lương thì chỉ có chút rau.
Ôn Nhiễm Nhiễm nhìn sự khác biệt giữa ba bát canh, âm thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải để Ôn Dật Lương và Thẩm thị được sống đủ đầy, không còn chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc này nữa.