Omega Ngốc Nghếch Liên Kết Hệ Thống Quay Ngược Thời Gian

Chương 4

Người nọ vóc dáng mảnh khảnh, mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, ngay ngắn thắt cà vạt, mắt nhìn xuống, chăm chú ghi chép lên bảng kẹp tài liệu trong tay. Thỉnh thoảng có người đi ngang chào hỏi, anh cũng chỉ hơi gật đầu, không đáp lại.

“Cậu ta?” Giản Dục Hành nhướn mày.

Omega này nói chuyện ít đến mức giống như một NPC bị thiếu file l*иg tiếng, có thể tàn nhẫn đến mức nào chứ?

Mà khoan…

Người này đẹp hiếm thấy.

Môi lạnh nhạt khẽ mím, giữa bờ môi có một viên ngọc nhỏ lấp lánh, sắc môi hơi nhạt.

Ngoài ra, gương mặt này tinh xảo đến mức chẳng thể soi ra một khuyết điểm nào.

“Ngay giờ phút này, thư ký Tống chắc chắn đang tính kế gϊếŧ cậu đó!” Trợ lý của Giản Dục Hành thêm mắm dặm muối. “Muốn xé xác cậu, kẻ quản lý mới nhảy dù vào công ty ra làm tám mảnh.”

“Ừm.”

“À.”

“Ồ.”

Thư ký Tống lạnh nhạt đáp lại những người qua lại, bút trên tay lia trên sổ ghi chép một chuỗi chữ: CỨU MẠNG.

Anh xuyên sách đúng lúc phản diện lớn nhất vừa mới tiếp quản công ty, đúng kiểu đáp đất bằng mặt.

Giản Dục Hành em trai của vai chính công, từ lúc bước vào đã dùng ánh mắt săm soi để đánh giá anh, rõ ràng là đang bám sát nguyên tác, khóa chặt anh làm đối thủ cạnh tranh.

Alpha thật sự cao quá.

Tống Nhược Thần chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như lúc này về sự chênh lệch thể hình giữa AO trong truyện ABO.

Đối phương vai rộng lưng dày, nhìn sơ cũng biết chất lượng cơ thể tốt hơn omega rất nhiều.

Một cái tát thôi cũng đủ đưa anh về lại cài đặt gốc.

Anh ngồi xuống đối diện Giản Dục Hành, mở tập tài liệu trong tay ra chắn trước mặt.

Vai chính công bắt đầu cuộc họp, vừa mới đưa ra vài ý kiến về buổi tiệc cuối năm thì Giản Dục Hành người ngồi đối diện Tống Nhược Thần đã giơ tay lên.

“Tôi không đồng ý.” Giản Dục Hành nói, “Buổi tiệc cuối năm là một cơ hội tuyệt vời, không tận dụng để quảng bá thì quá lãng phí.”

Không hổ danh là phản diện lớn, vừa mới nhảy dù vào ban lãnh đạo công ty đã lập tức bác bỏ quan điểm của vai chính công.

Tống Nhược Thần co người sâu vào ghế, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, tránh thu hút sự chú ý của nhân vật phản diện này. Anh chỉ dám lén liếc nhìn.

Ánh mắt Giản Dục Hành lướt qua anh, sau đó tiếp tục tranh luận với vai chính công về kế hoạch tổ chức tiệc, ngón tay thon dài khẽ xoay cây bút kim loại.

“Nhị thiếu.” Trợ lý bên cạnh Giản Dục Hành thì thầm, “Thư ký Tống cứ trừng mắt nhìn cậu suốt đấy.”

Trợ lý lại thêm dầu vào lửa: “Cậu nói chuyện với sếp cậu ta như vậy, chắc chắn cậu ta muốn thủ tiêu cậu rồi. Cậu phải biết rằng, trên đời này người xấu vẫn nhiều hơn kẻ tốt.”