"Cộc cộc."
"Bạn gì ơi?"
Cố Ngôn Bạch hoảng loạn lau đi nước mắt, vừa trả lời vừa mở cửa:
"Không có gì đâu..."
Người đứng ngoài cửa bị ánh sáng chiếu ngược, không nhìn rõ mặt mũi.
Bóng dáng cao lớn của đối phương bao phủ lấy Cố Ngôn Bạch.
"Là cậu à, về lớp học đi."
"Biết rồi, hội trưởng."
Thiếu niên dường như không muốn mất mặt trước mặt hắn, cúi đầu bước nhanh qua. Người mới đến lịch sự mỉm cười, nhường đường cho Cố Ngôn Bạch.
Tô Trầm nhìn theo bóng lưng đang rời đi, trầm ngâm suy nghĩ. Đôi mắt nâu hổ phách thoáng hiện vẻ lạnh lùng, không còn sự dịu dàng giả tạo nữa.
"Người của nhà họ Cố sao... Đáng tiếc thật."
Ngày đầu tiên trôi qua trong yên bình. Dù bạn cùng bàn có vẻ hướng nội, nhưng lại rất dễ xấu hổ. Trì Trì phát hiện, một thế giới không có mấy tên điên thật là tốt đẹp.
Ừm, cậu không thèm thừa nhận là mình đã chủ động dây dưa với họ đâu.
Thiếu niên trở mình một cái, vạt áo bị kéo lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh. 110 thầm tụng kinh trong lòng: [Không nhìn, không nhìn!] Nhưng rồi vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở vị ký chủ không đáng tin này:
[Ký chủ đại nhân, chúng ta không thể cứ nằm dài thế này đâu. Không biết đến năm nào tháng nào mới hoàn thành nhiệm vụ đây!]
Bị đánh thức, Trì Trì bực bội vùi đầu vào chăn, chỉ để lộ ra cái đầu lông xù, có một sợi tóc dựng đứng một cách ngốc nghếch. Cậu lầm bầm: "Yên tâm đi, 110. Tôi đã là nhân vật quần chúng rồi, cần gì phải cố gắng nữa. Tin vào sức mạnh của cốt truyện đi, cứ ngồi yên đợi chết là được."
[Ồ, nhưng mà cậu lại sắp trễ học rồi đấy.]
!
"Sao cậu không nhắc sớm hơn hả?" Đứng trước cổng trường, Trì Trì thở hổn hển, tức giận trách móc 110: "Tôi bảo cậu gọi dậy sớm mà!"
110 oan ức không nói nên lời. Vốn dĩ nó định cưỡng chế kéo ký chủ ra khỏi giường, nhưng chỉ cần ký chủ làm nũng một chút, trái tim cơ khí của nó lại mềm nhũn.
Tóm lại, tất cả đều là lỗi của ký chủ.
Đúng lúc Trì Trì và 110 còn đang đấu khẩu, một giọng nói trong trẻo vang lên:
"Bạn học này, đợi một chút."
[Giờ này rồi, còn ai ở đây nữa chứ?]
Trì Trì quay đầu lại, thấy một nam sinh cao gầy đang cầm sổ ghi chép.
[Khốn kiếp, ký ức chết tiệt này!]
"Bạn học thuộc lớp nào? Cậu đã trễ rất lâu rồi."
Tô Trầm vẫn giữ nụ cười ôn hòa, từng bước tiến lại gần. Nhìn thấy Trì Trì vô thức lùi ra sau, hắn càng cười rạng rỡ hơn, thậm chí còn dịu dàng an ủi: