TN70: Tôi Trọng Sinh Quyến Rũ Gã Chồng Quê Mùa Hay Đỏ Mặt

Chương 11.2: Hiện trạng của nhà họ Cố

Mẹ Cố năm nay mới bốn mươi tư tuổi, nhưng tóc đã bạc một nửa.

Vốn cả gia đình mới định cư ở Kinh Đô chưa được mấy năm, đã vì lý do chính sách mà bị quy vào thành phần tư bản và bị đưa về nông thôn, chồng thậm chí còn bị đưa đi riêng đến một nơi không rõ là đâu.

Con trai cả Cố Chấn Đông sau khi bị đưa về thôn, còn bị ngã gãy chân trên núi, vợ đã đưa con về nhà ngoại được một năm rồi.

Con trai thứ Cố Nam khi biết tin gia đình bị đưa về nông thôn hai năm trước, cũng đã chủ động xin giải ngũ về quê, từ bỏ tương lai vốn rực rỡ.

Con gái út Cố Ninh Ninh, là đứa con Mẹ Cố sinh năm ba mươi lăm tuổi, vì sinh non nên thể chất yếu, hay đau ốm.

Cố Nam thường ngày ít nói, không thích nói chuyện, nhưng anh giải ngũ về nhà, chính là để chăm sóc tốt cho gia đình này.

Thấy mẹ không muốn mình lo lắng, lại nhìn Cố Ninh Ninh đang ngủ say bên cạnh mẹ, Cố Nam khẽ gật đầu rồi rời khỏi căn phòng chính.

Trên bậc đá bên ngoài nhà bếp, Cố Nam ngồi đó, ăn bánh bột ngô tạp lương trong tay một cách máy móc, không có chút vị gì.

Ánh trăng rơi xuống, chiếu lên đường nét hàm của Cố Nam càng rõ ràng hơn.

Ngoảnh đầu nhìn căn phòng chính của mẹ, rồi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao.

Ăn xong bánh uống một gáo nước lớn, liền về phòng thay một bộ quần áo vải thô.

Hôm nay sở dĩ ăn mặc như vậy, là vì trưởng thôn dặn phải tạo ấn tượng tốt cho những thanh niên trí thức mới đến, nên mới mặc chỉnh tề một chút.

Cố Nam đặt một cái liềm rỉ sét và một chiếc đèn pin vào giỏ đeo lưng. Rồi nhanh chóng đi về phía núi.

Cố Ninh Ninh nghe thấy tiếng động, dụi mắt ngái ngủ ngẩng đầu nhìn mẹ.

"Anh hai của con có lẽ lại đi săn ở hậu sơn rồi, không sao đâu, con ngủ tiếp đi." Mẹ Cố vỗ về Cố Ninh Ninh, để cô bé ngủ sớm.

Cố Ninh Ninh dạ một tiếng, rồi tiếp tục ngủ.

Bên kia ở chỗ điểm thanh niên trí thức, những thanh niên mới đến đều đang thu dọn hành lý của mình.

Bên phòng các thanh niên trí thức nam mới đến, trong nhà còn có hai thanh niên trí thức cũ, vì vậy vừa trò chuyện vừa thu dọn, đều là những người hoạt bát, ngoại trừ người đàn ông da ngăm đen để đầu đinh kia.

Anh ta tên là Vưu Văn Quảng, năm nay mười chín tuổi, anh ta không thích nói chuyện lắm, tự thu dọn đồ đạc của mình rồi lên giường kang nằm.