Khi Tôi Trở Thành NPC Không Thể Công Lược

Chương 17

Thời điểm NPC dẫn đường Ivan nói muốn đưa mọi người đến giáo đường để thức tỉnh thiên phú, trên màn hình hệ thống của người chơi cũng lập tức hiển thị đợt cập nhật mới.

30 người chơi thử nghiệm nội bộ buộc phải tạm thời đăng xuất. 【Bóp Hông Một Cái】 cũng không để thời gian cập nhật trôi qua lãng phí, trực tiếp bật phòng livestream, trò chuyện cùng fan.

Trò chơi thực tế ảo không chỉ là một cuộc cách mạng trong giới công nghiệp phát hành game, mà còn đại diện cho một bước ngoặt lớn trong các lĩnh vực công nghệ khác của đời sống. Vì vậy, việc được trải nghiệm sớm trò chơi thực tế ảo, lại có thể trực tiếp trò chuyện cùng người chơi nội bộ, đã khiến cư dân mạng không thể không chú ý.

Trò chơi này cũng đã mang đến cho 【Bóp Hông Một Cái】 lượng fan mới và những chủ đề nóng hổi. Kể cả sau này trò chơi có “flop”, trải nghiệm thực tế ảo không như mong đợi, thì việc chỉ trích trò chơi cũng sẽ tạo ra một đợt thảo luận lớn. Không ai muốn bỏ lỡ cơ hội tận dụng điều này để tăng độ nổi tiếng.

Khác với tạo hình tóc vàng quen thuộc trong game, người thật của 【Bóp Hông Một Cái】 là một thanh niên tóc đen ngắn có vẻ ngoài hơi xuề xòa, mang lại cảm giác trẻ trung như sinh viên mới tốt nghiệp không lâu.

“Ừm? Các cậu hỏi tôi thích NPC nào nhất à? Trước mắt thì nhân vật quan trọng duy nhất mà tôi tiếp xúc là Ivan thì phải.”

【Bóp Hông Một Cái】 bình luận: “Hiện tại tôi cảm giác vẫn đang trong giai đoạn giảm xóc, kiểu như đoạn giới thiệu bối cảnh thế giới cho người chơi để làm quen trước vậy. Có vẻ nhà phát hành sẽ tăng dần trải nghiệm trong game, còn đến nay cũng chưa thấy có ma pháp gì cả…”

“Thật ra lúc mới vào game, điều tôi hứng thú nhất và hiện tại vẫn rất mong chờ là được tiếp cận với ma pháp.” Anh ngẫm nghĩ: “Nhưng nếu ngay từ đầu đã cho chúng tôi sử dụng ma pháp, chắc mọi người sẽ chỉ tập trung vào nó thôi, rồi không để ý đến các mối quan hệ giữa người với người trong game, hay mấy bối cảnh chân thực được nhà phát hành dày công chuẩn bị cũng không được chút ý như hiện tại.”

“Thật đó, ai xem livestream của tôi đều biết, dù mới chỉ là một tân thủ thôn, nhưng các mối quan hệ và cốt chuyện bên trong rất có chiều sâu, rất hợp lý, ừm, rất logic luôn.”

“Giờ tôi đang lo lắng là, liệu họ chỉ làm mỗi tân thủ thôn tỉ mỉ thôi, hay là các bản đồ khác sau này cũng được đầu tư như thế từ đầu tới cuối?”

【Bóp Hông Một Cái】 tặc lưỡi: “Nếu những map sau cũng chi tiết như vậy, tôi không dám tưởng tượng đám lập trình viên đã rụng bao nhiêu tóc rồi.”

Ngoài 【Bóp Hông Một Cái】, những người khác như 【Ba Ba】 và 【Thủy Vô Nguyệt】 cũng đang trò chuyện về chủ đề liên quan, tuy nhiên mỗi người lại tiếp cận ở một góc độ khác nhau.

【Ba Ba】 chia sẻ: “Ngày thường cosplay thì bị để ý nhiều quá, mặc Lolita là bị soi, mặc đồng phục JK* cũng bị nói, nhưng trong game thực tế ảo thì tôi có thể muốn mặc gì mặc, chẳng ai để tâm! Một ngày đổi tóc mười lần cũng không thấy chán!”

(*) Đồng phục JK*: Trong tiếng Nhật, joshi kousei (viết tắt là JK) là một từ dùng để chỉ đồng phục của những nữ sinh cấp 3.

“Trò chơi tự do thế này, nếu tay nghề khéo hơn một chút, chắc tôi còn có thể mở shop bán đồ cosplay trong game ấy chứ!”

“Mọi người thử nghĩ đi, trước đây tôi đam mê mấy bộ manga, anime bối cảnh phương Tây đó, lúc cosplay là lại phải chọn khung cảnh, mang đồ nặng, còn phải tìm nhϊếp ảnh gia có tâm! Nhưng giờ ở thế giới thực tế ảo, chụp ảnh đơn giản hơn rất nhiều. Một mình cũng có thể hoàn thành, chỉ cần giơ tay bấm là xong!”

“Hiện tại chưa học được ma pháp, nhưng tôi đã tưởng tượng ra một cách kiếm tiền trong tương lai: Cho thuê hiệu ứng ma pháp! Chỉ cần có người tung ma pháp phụ họa cho bạn trong lúc cosplay, cảm giác khí thế sẽ tăng vọt phải không?!”

“Tôi đã test trước cho mọi người rồi! Ngày nào tôi cũng đổi màu tóc, tên thì dị dị, nhưng NPC vẫn không có phản ứng gì dư thừa cả! Quá thân thiện với mấy người đam mê cosplay sợ giao tiếp xã hội! Không ai chỉ trỏ hay phán xét gì hết!”

“Hơn nữa, miễn là đồ tự mình mua, tất cả đều có công dụng nhất định. Dù chỉ mang tính thẩm mỹ, không có thuộc tính đi kèm. Nhưng vậy là quá đủ rồi còn gì, có gì không dùng đến thì cứ để vào ba lô là xong, rất gọn gàng tiện lợi!”

“Những người làm đạo cụ, thiết kế, thợ thủ công ngoài đời đó, mọi người vào game làm việc cả ngày cũng sẽ không thấy mệt! Mẹ tôi không cần lo tôi ngồi cả ngày cúi đầu đau lưng mỏi mắt nữa! Chỉ trừ việc không thể mang đồ từ game ra ngoài, thì không có nhược điểm gì hết!”

Buổi nói chuyện của 【Ba Ba】 khiến một lượng lớn người vốn không mấy quan tâm tới trò chơi cũng bắt đầu bị khơi dậy sự tò mò.

Trò chơi chính là một môi trường để mọi người tương tác qua lại với nhau. Độ tự do càng cao thì càng có thể phát huy hết mọi ý tưởng, thậm chí thỏa mãn những khát vọng mà trong hiện thực không ai làm được.

【Bóp Hông Một Cái】 tập trung vào trải nghiệm cốt chuyện của trò chơi.

【Ba Ba】 quan tâm đến vẻ ngoài và giao tiếp xã hội.

Còn 【Thủy Vô Nguyệt】 lại bày tỏ:

“Lần trước, tôi nói muốn mổ xẻ là không bịa đặt đâu. Tất nhiên tôi không chuyên lắm… nhưng với sinh viên y, việc luyện tập thao tác trong game chắc cũng có ích chứ nhỉ?”

Bình luận của 【Thủy Vô Nguyệt】 quá mức chấn động khiến người xem câm nín mất một nhịp.