[Nếu không phải khóe miệng chủ phòng cứ liên tục kéo lên thì tôi đã tin rồi ha ha.]
[Đây chắc chắn là tâm lý phản nghịch.]
[Xin chào ba ba, con trai lớn của người tới rồi đây ha ha.]
“Tôi chính là thích bộ dáng chống cự của NPC kia.” [Ba Ba] lời lẽ chính đáng nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt cậu ấy gọi ba ba.”
Xin lỗi, tôi tuyệt đối sẽ không gọi người chơi như thế. Ivan thở dài, không hiểu nổi tại sao mấy người chơi lại có thói quen kỳ lạ như vậy
Người thì ngoài đời mắc chứng sợ xã hội, trong game thì hướng ngoại lung tung. Cậu vuốt tóc, nhận ra bản thân vẫn đang trong trạng thái Ivan, liền lấy dây buộc lại đuôi ngựa phía sau như cũ.
Bà A Nhã gọi cậu, chắc vì không chịu nổi đám người lữ hành nên nhờ họ tìm cậu giúp "chắn đòn".
Với vai trò NPC dẫn đường, trước mắt thì cả 30 người chơi nội bộ ít nhiều đều đang chú ý đến cậu, những người dân trong thôn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Ivan cảm thấy áy náy vì biến ngôi làng này thành điểm xuất phát dành cho người chơi mới.
Nhưng giờ mới 30 người thôi. Tương lai, họ sẽ đón hàng ngàn, hàng vạn người chơi mới, cứ coi như đây là tập dượt trước đi, cố gắng chịu đựng rồi thích nghi là được.
Thôn làng này quá mức xa xôi hẻo lánh, đa số người dân đều không biết đến thế giới phồng hoa bên ngoài, tính cách của họ cũng rất thành thật chất phác. Bên cạnh đó, khí hậu ở đây mát mẻ ôn hòa, lại không có muỗi hay côn trùng, giống như một khu nghỉ dưỡng bình yên. Dễ dàng làm người ta buông lỏng cảnh giác mà muốn tựa lưng nghỉ ngơi.
Nhưng bầu không khí quá mức bình đạm thế này, đối với những người chơi tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ, họ rất nhanh sẽ nhàm chán. May mắn thay lúc này game thực tế ảo mới ra mắt, trải nghiệm chân thật mới lạ của game có vai trò rất lớn giúp Ivan có thêm thời gian chuẩn bị.
Ivan cảm thán một hồi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, đến bên bà A Nhã đang đợi cậu, nhẹ nhàng chào hỏi: “Bà A Nhã, cháu đến rồi đây.”
“Ivan đến rồi đấy à.” Đôi mắt vẩn đυ.c của bà A Nhã bỗng sáng lên, không biết có phải ảo giác của Ivan hay không, hình như sáng lên rất nhiều, như đang muốn nói: “Cuối cùng cứu viện cũng đến rồi.”
Cậu bật cười, rồi đứng ra chủ trì: "Kính thưa các vị lữ hành! Chúng tôi vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của mọi người trong thời gian vừa qua."
"Để đền đáp, chúng tôi chuẩn bị chút ẩm thực địa phương..." Ivan chớp chớp mắt: "Xin hãy nhận lấy tấm lòng của chúng tôi!"
"Hoan nghênh các vị đã đến, những lữ khách phương xa!"
Thiếu niên tóc đen buộc đuôi ngựa dang tay, đôi mắt xám phản chiếu ánh lửa trại: "Các vị nhiệt tình, lương thiện, kiên định và chính nghĩa. Tôi biết các vị không dừng lại ở ngôi làng nhỏ này, sắp tới các vị sẽ bước lên hành trình của riêng mình."
“Các vị sẽ phiêu lưu khắp thế gian, khám phá từng chân trời góc bể, có lẽ sẽ được khiêu vũ với tinh linh tuyệt mỹ, được tham gia yến hội của nhà vua, được chứng kiến ngai vàng đổi chủ, để rồi sau đó sẽ có người gia nhập giáo hội, có người trở thành kỵ sĩ của vương quốc, có người trở thành anh hùng vang danh thiên cổ.”
"Di tích cự long sẽ ghi lại dấu ấn của các vị, thư viện ma pháp vì các vị mà mở cửa chào đón, thanh kiếm ánh sáng sẽ vì các vị mà càn quét con đường âm u phía trước, tiến tới vinh quang.”
"Người đời sẽ ca tụng chiến công các vị. Nếu nguyện ý dừng chân, các vị sẽ thấy hoa dại ven đường, thưởng thức bánh mì thôn dã, chứng kiến sự sống và cái chết, niềm vui và nỗi buồn."
Những thôn dân bình thường sẽ không thể nói ra những lời hào hùng đến thế, nhưng NPC dẫn đường Ivan thì có thể.
Người dẫn đường ở dị thế hít sâu một hơi, nhìn thấy 30 người chơi đang ngừng thở lắng nghe, thiếu niên nở nụ cười: “Thế giới này đang chờ đón các vị, hỡi những người lữ hành nhiệt huyết!"
Đôi mắt thiếu niên màu xám phản chiếu ánh lửa trại đong đưa, ánh lửa nơi đó bập bùng không ngừng, có lẽ là do ánh lửa quá mức đỏ rực, phía đôi mắt của cậu như đang đỏ lên vì sức nóng nơi đây.
“Một lần nữa chào mừng các vị đã đến đây, chúc cho con đường phía trước của các vị luôn có hoa tươi làm bạn, một đường trôi chảy!”