“Đúng rồi hoàng tỷ, ta có thứ này muốn tặng tỷ.”
Tống Ấu Quân nhìn hắn ta với vẻ nghi hoặc, thấy tiểu tử này lấy một túi thơm hàn ngọc từ tay áo ra như muốn cầu công, nói: “Hoàng tỷ, đây là chiếc túi thơm ngày ấy tỷ nhìn trúng, Khương Nghi Xuyên không biết tốt xấu, không chịu nhường lại, ta liền đoạt lấy nó đấy.”
Nói xong hắn ta nhét nó vào tay Tống Ấu Quân.
Tống Ấu Quân nhớ lại đây là nguồn cơn của sự việc ngã xuống hồ nước. Mấy ngày trước trưởng công chúa dẫn người đến gặp Khương Nghi Xuyên bên bờ hồ, trưởng công chúa là loại người hễ nhìn thấy Khương Nghi Xuyên là sẽ gây chuyện. Ngày hôm đó, nàng bị xúi dục, quyết tâm muốn lấy túi thơm của Khương Nghi Xuyên.
Khương Nghi Xuyên từ chối không muốn đưa cho nàng, nàng liền nhào đến định đoạt lấy nó, trong quá trình giằng co nàng đã bị rơi xuống hồ.
Tống Ấu Quân cúi đầu nhìn kỹ, nhìn thấy túi thơm được khâu rất tinh xảo, lại được làm từ chất liệu quý hiếm, sợi chỉ vàng phác hoạ từng nét chữ vuông vắn.
Hai mắt nàng tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất lịm đi.
Thật không thể trách vị trưởng công chúa trong nguyên tác này cuối cùng chết thảm như vậy, không chỉ ngu ngốc, mà tên tay sai bên cạnh nàng còn là một con heo não phẳng.
Thực sự không hề có ai nương tay khi hãm hại nam chính cả.
Nếu nhớ không nhầm thì túi thơm này là do mẫu thân của Khương Nghi Xuyên thêu khi hắn bị bắt đi làm con tin, chữ Hàm trên đó chính là tên gọi thân mật của Khương Nghi Xuyên.
Vật này rất quan trọng, không chỉ là vật kỷ niệm mà Khương Nghi Xuyên dùng để nhớ về người thân mà còn là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ định mệnh của hắn với nữ chính trong câu truyện.
Tống Ấu Quân đặt túi thơm lên bàn, vẻ mặt u ám: “Trả lại đi.”
Tiểu đại ca Tống Ngôn Ninh rất tức tối: “Không có lý do gì phải trả lại đồ đã trộm, nếu hoàng tỷ không thích ta sẽ vứt nó đi.”
Nói xong hắn ta cầm túi thơm rời đi, Tống Ấu Quân vội vàng giật lấy, vẫy tay bảo với hắn ta: “Tiểu tử thối, mau cút đi cho ta.”
Tống Ngôn Ninh vui vẻ rời đi, trong khi Tống Ấu Quân ôm cái túi thơm phỏng tay trong lòng lại cảm thấy tuyệt vọng.
Chiếc túi này về sau sẽ rất hữu dụng, Tống Ấu Quân cất cẩn thận, nghỉ ngơi một lát rồi cùng thị nữ đi đến hậu cung của hoàng hậu.
Hoàng hậu của Nam Lung quốc cũng là người rất cưng chiều nàng, ôm Tống Ấu Quân bảo bối tâm can vào lòng, vừa khóc vừa hỏi thăm thân thể nàng còn cảm thấy không khỏe ở chỗ nào không.
Tống Ấu Quân không quen với loại cảm giác thân mật nhưng xa lạ này nhưng nàng vẫn phải thuận theo kịch bản. Mục đích của chuyến thỉnh an lần này là để giải thích với hoàng đế và hoàng hậu rằng vụ rơi xuống hồ vài ngày trước không liên quan gì đến Khương Nghi Xuyên.
Nếu không với mức độ cưng chiều đối với trưởng công chúa như vậy, cho dù Khương Nghi Xuyên có là khách phương xa cũng chắc chắn sẽ bị giáng tội liên lụy.
Hoàng hậu vốn tính tình ôn hòa, sau khi Tống Ấu Quân nhiều lần nhấn mạnh vấn đề này nên bà đã hứa không làm khó Khương Nghi Xuyên. Bà chỉ cẩn thận dặn dò nàng rằng ngày sau nhất định phải cẩn thận hơn, thuận tiện nhắc đến việc nàng phải đi đến Duyệt Văn Điện dành cho các lớp học buổi sáng.
Duyệt Văn Điện nói trắng ra là trường học của hoàng thất, tất cả các dòng dõi hoàng tộc đều phải học hỏi kiến thức và lễ nghi. Ban đầu, điện được thành lập ra chỉ dành ra cho các hoàng tử và công chúa, sau đó có một vị hoàng đế vì thưởng đại thần lập được công nên cho phép đích tử của các quan đại thần vào cung học tập, sau đó liền lập ra một quy tắc cho phép con cái của các thế gia cũng có thể vào Duyệt Văn Điện.
Những chuyện này kỳ thực ở trong sách không hề ghi chép, chỉ là Tống Ấu Quân ở chỗ hoàng hậu mới biết được một tin trưởng công chúa thường xuyên trốn học căn bản không coi việc học làm trọng, ngày thường hoàng đế, hoàng hậu luôn nuông chiều nàng, nhưng khi đại thưởng tế thiên sắp đến, họ liền yêu cầu Tống Ấu Quân đến lớp học vào buổi sáng đúng giờ.
Tống Ấu Quân cho rằng đây cũng không phải việc khó, dù sao nàng cũng từng đi học, cũng từng được dạy dỗ, cho nên không chút do dự mà đồng ý.
Trên đường trở về, nàng bị các nữ tử ăn mặc xinh đẹp chặn lại. Vài người họ thân mật khoác tay nàng, cười tươi rói, bộ dạng dường như rất thân thiết với nàng.
Tống Ấu Quân không dám đáp lại, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, đành phải để họ dìu vào một chiếc đình nhỏ ngồi.
Những nữ nhân này trông có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi, chắc hẳn là bằng hữu trước kia của trưởng công chúa, có lẽ họ đã vào cung từ lâu, nghe nói nàng đến tẩm cung của hoàng hậu cho nên mới chặn đường nàng ở đây.
Mấy người vừa mở miệng đã hỏi han lo lắng, kiểu như "lâu rồi mới ghé thăm" hay những câu khách sáo tương tự. Tống Ấu Quân khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng không nói gì, nàng chỉ lắng nghe bọn họ nói chuyện rôm rả.
Thực ra thì cũng không phải chuyện xấu, dù sao Tống Ấu Quân cũng mới đến đây, nàng cần tự mình khám phá những nhân vật phụ và những mối quan hệ không có ghi trong sách, nhờ vậy nàng mới có thể tránh được việc để lộ ra sơ hở.
Mấy người đang trò truyện rất hăng say, không hề để ý thấy Tống Ấu Quân có gì bất thường, nói rồi và nói, chủ đề đột nhiên chuyển sang Khương Nghi Xuyên, có một nữ tử liền nói: “Công chúa, lần này Khương Nghi Xuyên làm người bị thương đến mức này rồi, người định xử trí hắn như thế nào?”
Ngay khi câu nói vừa thốt ra, các nữ tử xung quanh đồng loạt dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tống Ấu Quân bằng ánh mắt rạng ngời, chờ đợi câu trả lời từ nàng.
Tống Ấu Quân đột nhiên nhận ra, sự quan tâm của những người này dành cho nàng là giả, thực chất là đang thăm dò. Có lẽ bây giờ rất nhiều người đang để mắt tới nơi này, không thể chờ đợi để xem trò vui, xem vị trưởng công chúa kiêu căng này sẽ xử lý Khương Nghi Xuyên như thế nào.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy giống như đang bị người ta coi là trò hề.
Vì vậy, nàng giả vờ trầm ngâm một lát, rồi hạ giọng và hỏi một cách nghiêm túc: “Các ngươi có phát hiện ra hay không…”
“Phát hiện ra điều gì?” Có một người hỏi.
“Vị hoàng tử Khương Nghi Xuyên này, bộ dạng trông có vẻ khá tuấn tú đấy.” Tống Ấu Quân cảm thán thốt lên.
“Điều này…” Bọn họ nhìn nhau qua lại, có người nhìn sắc mặt nàng và nói: “Ở kinh thành này có rất nhiều chàng trai đẹp, Khương Nghi Xuyên cũng không tính là xuất chúng được, đúng không?”
“Không đúng rồi.” Tống Ấu Quân đáp: “Sao ta lại cảm thấy những vị công tử ngoài kia còn kém xa so với Khương Nghi Xuyên, các ngươi không cảm thấy vậy sao?”
Khương Nghi Xuyên sinh ra ở Bắc Chiêu quốc nên ngoại hình khác lạ hơn so với người Nam Lung. Hắn cao hơn, đôi mắt đen sâu thẳm, còn người Nam Lung thì thường có đôi mắt nâu, tóc cũng không đen thuần như hắn.
Nhan sắc Khương Nghi Xuyên sáng ngời mà thanh khiết, quả thật rất độc đáo.
Các vị nữ nhân kia không hiểu được suy nghĩ thực sự của Tống Ấu Quân có ý gì, nhìn ra được vẻ mặt nghiêm túc của Tống Ấu Quân, nên cũng không một ai dám nói thêm lời khó nghe nào về Khương Nghi Xuyên nữa.
Tống Ấu Quân tiếp tục nói: “Trong các ngươi đã có người nào từng nghĩ đến việc sẽ gã cho hắn chưa?”
Tất cả đều trông có vẻ rất ngạc nhiên với lời nói của nàng, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin nổi, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nàng không không đồng tình, tiếp tục nói: “Hãy suy nghĩ cho kĩ, hắn rất tuấn tú, gia thế xuất thân từ hoàng thất, đường đường là hoàng tử của Bắc Chiêu quốc, học vấn cũng là không thấp, phẩm hạnh đoan trang tuyệt hảo. Nghe nói năm ngoái vào ngày tết nguyên tiêu hắn vô tình lạc vào thuyền hoa, ở trong hồ phiêu dạt tận hai ngày, vẫn luôn đứng ở ngoài khoang thuyền.”
Nhìn đi, thật khó để tìm được một người tốt như vậy, thủ thân như ngọc, không bị cám dỗ bởi sắc đẹp sở dụ.
Không ngờ lại có một nữ nhân mắt tròn xoe, trông có vẻ không mấy thông minh lại tự cho mình hiểu ý của Tống Ấu Quân, vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Ta hiểu rồi, ý của công chúa muốn nói là Khương Nghi Xuyên kia thích nam nhân, căn bản sẽ không cưới thê tử, cho nên mới nói như vậy có đúng không?”
Tống Ấu Quân trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc.
Người này rốt cuộc đang tự ý suy diễn cái gì thế này? Ý tứ rõ ràng như vậy mà cũng có thể hiểu sai đến thế?
Người này là bào tỷ của Tống Ngôn Ninh đúng không?
Câu nói vừa dứt, những nữ tử xung quanh lại lập tức lại phụ họa theo: “Đúng rồi, trước đây hình như ta cũng đã từng nghe qua lời đồn này rồi.”
“Vào năm ngoái đã có rất nhiều người bàn tán về chuyện này.”
“Khương Nghi Xuyên thật sự thích nam nhân…”
Vài người lần lượt lên tiếng, tỏ rõ thành ý: “Công chúa cứ yên tâm, chúng ta luôn đứng về phía người, sẽ không phản bội Khương Nghi Xuyên.”
“Đừng nói linh tinh nữa, ta không có ý đó.”
Tống Ấu Quân vội vàng ngăn cản họ, muốn giải thích rõ ràng, lại thấy có vài người đột nhiên ngậm miệng lại, đồng loạt nhìn về một hướng.
Tống Ấu Quân có linh cảm không lành, quay đầu nhìn lại, thấy rằng Khương Nghi Xuyên đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.