Nàng phất tay áo rộng, mang theo Hòa Nhi ra khỏi nội điện, sai người mở cửa điện ra, ánh nắng chiều lập tức tràn vào, rơi xuống tấm vải lụa thêu hoa của Tống Ấu Quân, huyến lệ vô cùng.
Gió thu êm dịu thổi tới, chiếc vương miện vàng tinh xảo trên đầu Tống Ấu Quân phát ra tiếng leng keng trong trẻo, mọi người cùng nhau nhìn vào trong cửa cung.
“Công chúa điện hạ vạn tuế vạn tuế.” Tất cả cung nhân đồng thời hành lễ vấn an.
Tống Ấu Quân nhìn thấy một đám người đông đảo đang đứng ở cửa.
Nàng nhìn thấy bóng dáng một chàng thiếu niên chập chững mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo choàng màu đàn hương, tóc dài buộc thành bím, có một đôi mắt to màu nâu rất đẹp, khi cậu thiếu niên đó nhìn thấy nàng khuôn mặt vui mừng khôn xiết: “Hoàng tỷ! Tỷ đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một nhân vật trong truyện, sau khi cẩn thận quan sát một lát, nàng đoán ra người trước mặt chính là Lục hoàng tử Tống Ngôn Ninh.
Nàng cất giọng chất vấn: “Tống Ngôn Ninh, sao đệ lại ồn ào thế?”
“Hoàng tỷ, ta dẫn Khương Nghi Xuyên đến tạ tội với tỷ.” Tống Ngôn Ninh ra vẻ mặt chính khí.
Lục hoàng tử Tống Ngôn Ninh này chính là tay sai đắc lực của Tống Ấu Quân, năng lực hành động dứt khoát mạnh mẽ, ngày nào cũng đi theo sau Tống Ấu Quân đi khắp nơi làm đủ trò ngang ngược, câu châm ngôn kinh điển của hắn ta chính là: Hoàng tỷ bảo ta đánh ai thì ta đánh người đấy!
Lần này vừa nghe thân thể nàng có chuyển biến tốt đẹp hơn thì nôn nóng lôi kéo Khương Nghi Xuyên tới thỉnh tội với nàng.
Tống Ấu Quân nhìn xung quanh chỉ thấy toàn là cung nhân, bèn hỏi: “Hắn ở đâu?”
Tống Ngôn Ninh nghiêng người chỉ tay về phía sau: “Hắn không chịu đến đây.”
Các cung nhân tránh đường cho nàng đi, nàng nhìn thấy cách đó trăm bước một chàng thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, toát ra khí chất có vẻ lạnh lùng.
Hắn ăn mặc giản dị, mái tóc dài buộc cao bằng một chiếc trâm trắng tinh, đôi mắt đen nhánh như mực, vẻ lạnh lùng tỏa ra từ sâu bên trong.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Ấu Quân đã biết chàng thiếu niên này chính là nam chính Khương Nghi Xuyên, người sau này sẽ chinh phục Nam Lung quốc, được Chiêu quốc coi là anh hùng, vang danh được người người trong thiên hạ tôn sùng yêu mến — Khương Nghi Xuyên.
Ánh mắt hắn lạnh lùng ẩn chứa sự ghét bỏ khiến Tống Ấu Quân không khỏi hoảng sợ.
Nàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa, nàng biết câu chuyện nàng xuyên không nhảy xuống hồ nhất định phải đến lúc có hồi kết, cho nên nói: “Mấy ngày trước chuyện ta ngã xuống hồ là do ta tự bất cẩn, không cần liên lụy kẻ khác, chuyện này đến đây là hết.”
Nghe vậy, trên mặt mọi người đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, chỉ có Tống Ngôn Ninh là cau mày, có vẻ không mấy vui vẻ.
Sau đó hắn ta ngẩng cầm lên, ra vẻ một tiểu bá vương thực thụ, hét lớn với Khương Nghi Xuyên: “Ngươi có nghe thấy chưa, hoàng tỷ ta bảo cứ chờ đấy!”
“Đừng nói nhảm ở đây nữa.” Tống Ấu Quân giật mình, cau mày nhìn hắn ta.
“Hoàng tỷ nói không được phép đắc tội với bọn ta.” Tống Ngôn Ninh lại hét lớn.
“Tống Ngôn Ninh, đệ không định dừng lại à?” Nàng tức giận nói.
“Sau này e rằng ngươi không được bình an nữa đâu.” Tống Ngôn Ninh lớn tiếng quát, bộ dạng nghe ra rất kiêu ngạo.
Nàng tức giận đến mức sắp chết: “Đệ câm miệng cho ta!”
“Nếu đệ còn nói thêm một lần nữa ta sẽ bẻ gãy chân đệ đấy!”
Người này không có não sao? Nhìn thấy ánh mắt của Khương Nghi Xuyên càng ngày càng lạnh, nàng càng lo lắng, cảm thấy lạnh gáy, không nhịn được mà ho khan.
Nàng vừa ho, chiếc vương miện nhỏ trên đầu nàng liền lắc lư theo, phản chiếu ánh sáng mặt trời và trở nên cực kì nổi bật. Khuôn mặt vốn nhợt nhạt giờ lại bắt đầu trở nên ửng hồng, xua tan đi cơn bệnh.
Tống Ngôn Ninh tiến lại gần quan tâm: “Hoàng tỷ, tỷ đừng tức giận, tỷ có gì muốn nói thì hãy từ từ nói, ta sẽ truyền đạt ý của tỷ.”
Tống Ấu Quân giơ tay lên, tát một cái mạnh vào gáy của hắn ta, Tống Ngôn Ninh cứng đờ cổ, đành phải tiến lên vài bước: “Đệ ngốc à!”
Khuôn mặt mọi người đều rất kinh ngạc, nhìn nàng với vẻ không tin được.
Tất cả mọi người đều biết trưởng công chúa đã bắt nạt con tin của Chiêu Quốc không phải một ngày hai ngày rồi, thậm chí còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn nữa. Đây là lần đầu tiên trưởng công chúa đánh Tống Ngôn Ninh chỉ vì con tin này.
Tống Ngôn Ninh cũng không thể chấp nhận, vươn cổ ra vẻ mặt kinh hãi: “Hoàng tỷ, tỷ đánh ta à!”
Vẻ mặt hung ác của nàng bắt đầu lộ rõ, giơ tay lên lần nữa: “Còn muốn bị đánh nữa không?”
Lục hoàng tử không còn cách nào ngoài việc ngậm miệng lại vì uất ức, trong lòng toàn sự phẫn nộ.
Tống Ấu Quân ho nhẹ một tiếng, muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng này nhưng lại nghe thấy Tống Ngôn Ninh lên tiếng: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.”
Nàng thật sự muốn ấn tiểu tử này xuống đất để đánh một trận: “Đệ còn định làm gì nữa?”
Hắn ta liền nói: “Tỷ tỷ ta chắc hẳn đang lo lắng có quá nhiều người ở đây, không muốn người ngoài nghĩ rằng chúng ta đang bắt nạt một con tin cách xa ngàn dặm nên mới cố ý nói như vậy.”
“Ngươi đừng tự mãn, ngươi khiến hoàng tỷ rơi xuống nước, hoàng tỷ chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu.” Tống Ngôn Ninh lớn tiếng, hy vọng mọi người trong cung đều có thể nghe thấy.
Tống Ấu Quân chỉ vào chính điện và nói: “Đệ tỉnh táo lại đi, tự giác mà vào trong điện quỳ đi.”
Khương Nghi Xuyên dáng người đứng thẳng bất động, ngước mắt nhìn Tống Ấu Quân liếc mắt một cái, ánh mắt tuyệt nhiên không gợn sóng.
Tống Ấu Quân lại cảm thấy hắn giống đang nhìn một người chết.