Loài người xấu xa.
Tên này cũng đến để gϊếŧ mình sao?
Cảnh báo nguy hiểm vang lên trong đầu, Quý Ngôn có thể cảm nhận được, con người trước mắt trông có vẻ kỳ lạ này, mức độ nguy hiểm còn vượt xa tất cả những người hắn từng gặp trước đó.
Sương đen bắt đầu rục rịch, chỉ cần người kia dám để lộ ra một tia sát ý, sương đen sẽ lập tức bùng phát, lao vào một trận tử chiến.
Cố Vu Mạc nhìn cái cục bông xù đang nằm ngoan ngoãn trong tay mình, ánh mắt hiếm khi thoáng qua một tia nghi hoặc.
Trông như là... bị dọa sợ rồi? Sợ đến mức không dám phản kháng, cái đuôi to cụp xuống, khẽ quét qua lại.
Nhát gan như vậy mà cũng dám chui vào vực sâu?
Quả nhiên là một sinh vật ngốc nghếch.
Quý Ngôn hoàn toàn không biết hành động rời khỏi vực rồi trèo ngược lên của mình đã bị hiểu lầm nghiêm trọng.
Bởi vì từ trước đến nay, chưa từng có vật ô nhiễm nào từ trong vực bò ra ngoài, chỉ có vô số vật ô nhiễm bị thu hút mà tự nguyện rơi vào vực sâu.
Cố Vu Mạc cho rằng Quý Ngôn cũng là một trong số đó, chỉ vì cơ thể quá nhỏ nên bị kẹt ở rìa vách đá, không xuống được cũng không lên nổi.
Vừa hay bị anh bắt gặp và "nhặt" được.
Theo luật sinh tồn của loài người tại căn cứ, nếu phát hiện vật ô nhiễm thì phải tiêu diệt ngay. Tuy nhiên, nếu vật ô nhiễm có độ ô nhiễm thấp và khả năng gây hại cho con người không cao thì có thể giữ lại.
Dù sao, thịt mà con người hiện tại ăn, phần lớn đều đến từ những vật ô nhiễm cấp thấp đó.
Tuy ăn nhiều sẽ tăng chỉ số ô nhiễm trong cơ thể, nhưng vẫn phải nuôi một nhóm vật ô nhiễm cấp thấp trong căn cứ để làm nguồn thực phẩm.
Với năng lực đặc biệt của mình, Cố Vu Mạc chỉ cần nhìn là biết ngay, mức độ ô nhiễm trên người Quý Ngôn gần như bằng không.
Thậm chí ngay cả con người cũng không đạt được mức đó, vậy mà cái sinh vật lông xù nhỏ bé trước mắt lại mang một luồng khí tức... sạch sẽ đến khó tin.
Cố Vu Mạc không chút do dự, lập tức quyết định đem sinh vật này về giao cho nhóm người ở Viện Nghiên cứu kiểm tra.
Sau 25 năm kể từ tận thế vẫn còn tồn tại một vật ô nhiễm có độ ô nhiễm thấp như vậy sao?
Mức độ ô nhiễm càng thấp thì năng lực cũng sẽ càng yếu.
Cố Vu Mạc không hề nghi ngờ rằng, nếu anh buông tay để nó chạy đi, thì sinh vật nhỏ bé trắng như mây này sẽ chẳng thể sống sót nổi hai tiếng ở gần vực sâu.
Không biết nó từ đâu ra, có lẽ chỉ là một sinh vật xui xẻo mới sinh gần đây.
Còn Quý Ngôn thì vẫn đang nhìn người đàn ông ấy với vẻ nghi hoặc không kém.
Mặc dù không hiểu vì sao, nhưng có vẻ như người đàn ông này không có ý định gϊếŧ mình.
"Chíp?"
Anh muốn làm gì?
Âm thanh này khiến Cố Vu Mạc chú ý trở lại, anh đặt Quý Ngôn lên một tảng đá lớn.
Giọng nói của người đàn ông bình thản: "Muốn theo tôi về căn cứ không?"
Quý Ngôn nghiêng đầu, bộ lông dựng lên, vừa định bỏ chạy thì nghe thấy câu này, cái móng vuốt trắng đã nâng lên lại hạ xuống.
Đôi mắt tròn xoe mở to, không chớp nhìn chăm chăm vào Cố Vu Mạc.
Hắn nghĩ mình đã nghe nhầm.
Hoặc là người đàn ông này điên rồi.
Cố Vu Mạc không có biểu cảm gì, nhưng anh cũng cảm thấy mình có lẽ đã phát điên.
Lại đi thử nói chuyện với một vật ô nhiễm.
Dù vậy, anh vẫn lại hỏi một lần nữa, lần này anh đưa tay nắm lấy cái móng nhỏ mềm mại của Quý Ngôn, véo nhẹ vào phần đệm móng: "Người xưa hay nuôi thú cưng, tôi cũng có thể nuôi."
Tất nhiên, điều kiện là phải ngoan ngoãn hợp tác với viện nghiên cứu.