"Sao, lão đại của tôi lợi hại chứ?"
Sidon toàn thân bê bết máu ngồi dưới đất thở dốc, miễn cưỡng cười nói với trùng cái đã kéo y vào căn phòng. Khả năng tự phục hồi mạnh mẽ của trùng tộc giúp y vẫn có thể nói chuyện dù bị thương nặng.
Sau khi giải quyết xong tên quân phản loạn kia, Norn nhờ Lệ Phù Thanh giúp đỡ rồi quay trở lại chiến trường.
Lệ Phù Thanh cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Sidon vào căn phòng tốc mái, chỉ còn ba bức tường đổ nát miễn cưỡng che chắn được thân hình.
Thể lực quá yếu khiến hắn lúc này đang cong lưng thở dốc. Nghe vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Norn, người chỉ còn là một chấm đen mờ ảo trên bầu trời, gật đầu đồng tình.
"Đương nhiên rồi, lão đại của tôi là thủ tịch hệ tác chiến của Học viện Quân sự Hitech đấy." Sidon đắc ý nhếch miệng. Không cẩn thận chạm vào vết thương ở miệng, y không khỏi rít lên.
Trường quân sự Hitech, trường quân đội hàng đầu của Trùng tộc, là trường quân đội duy nhất cho phép quân giáo sinh tham gia chiến trường để tích lũy quân công. Số quân công này sẽ được tính đầy đủ khi họ tốt nghiệp và gia nhập quân đội.
Nói cách khác, chỉ cần có năng lực, quân giáo sinh Hitech vừa tốt nghiệp đã có thể phong hàm sĩ quan cao cấp.
Trong trường quân đội tập trung những trùng cái ưu tú nhất, Norn đặc biệt nổi bật. Một trùng cái đến từ tinh cầu biên giới mà lại áp đảo những trùng cái được các gia tộc lớn dày công bồi dưỡng, năm năm liền đoạt danh hiệu thủ tịch hệ tác chiến. Mọi mặt của anh đều có thể nói là ưu việt tới khó tin.
Năm thứ hai nhập học, anh đã giành được quyền tham chiến, liên tục tham gia các chiến trường với tư cách quân giáo sinh. Đến nay, số trận chiến anh tham gia đã lên đến hàng trăm. Từng lâm thời chỉ huy tám chiến dịch trong tình thế nguy cấp, bảy thắng một hòa. Số quân công tích lũy được đã đủ để anh nhận hàm thiếu tá ngay sau khi gia nhập quân đoàn. Năm ngoái, ba trong bảy quân đoàn lớn đã gửi lời mời đến anh.
Nếu không phải... nếu không phải tính cách anh quá thẳng thắn, vô tình đắc tội với Hessanze các hạ, lão đại đã không rơi vào kết cục như hiện nay.
Ở trường quân đội, anh phải chịu đủ loại tra tấn và nhắm vào, ngay cả trên chiến trường cũng không ngoại lệ. Anh bị đẩy đến những nơi nguy hiểm nhất, liên tục di chuyển trên các chiến trường mà không có thời gian nghỉ ngơi. Vũ khí và phi cơ sử dụng đều là đồ cũ kỹ đáng lẽ phải bỏ đi.
Lần này, khi tham gia một chiến dịch chống lại tinh thú, vũ khí của Norn bị trục trặc, dẫn đến bị thương nặng. Trên đường trở về, anh luôn trong trạng thái nửa hôn mê. Khi đi ngang qua hoang tinh N91, Hessanze các hạ đột nhiên yêu cầu Norn và đồng đội đến chợ đen trên hoang tinh tìm một thứ cho hắn, rồi bỏ mặc họ ở đó.
Norn bị thương nặng còn bị tiêm một mũi thuốc ức chế phục hồi.
Trong khi Sidon còn đang chìm trong hồi ức, cơn đau đột ngột ở cánh tay khiến y theo bản năng căng thẳng người.
Y cúi đầu nhìn ống tiêm cắm trên cánh tay, nhận ra đó là thuốc phục hồi, da mặt y không khỏi co giật. Ngẩng đầu nhìn Lệ Phù Thanh, y muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiến răng thốt ra một câu gần như là tiếng rít: "Cậu ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ."
Ít nhất cũng phải cho y chuẩn bị tâm lý chứ!
Thuốc phục hồi là loại siêu huyết thanh phục hồi do viện nghiên cứu quân đội phát triển. Một mũi tiêm, kết hợp với khả năng tự phục hồi dị thường của trùng tộc, chỉ cần đầu không lìa khỏi cổ, dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể cứu sống.
Chỉ là phần lớn trùng cái thà vết thương lành chậm một chút, còn hơn dùng loại thuốc phục hồi này.
Ngoài giá cả quá đắt đỏ, vết thương nhanh chóng lành lại gây ngứa ngáy khó chịu, thì cơn đau rát dữ dội khi thuốc chảy qua mạch máu thực sự không phải trùng nào cũng chịu đựng được.
Thấy chân Sidon co rút không kiểm soát và gân xanh nổi lên ở cổ, Lệ Phù Thanh cũng hiểu rằng loại thuốc này chắc chắn không dễ chịu.
Hắn nhíu mày. Lúc trước thấy Norn không có phản ứng gì lớn, hắn còn tưởng rằng thứ này có thể sử dụng tùy tiện.
Loại thuốc này hắn nhặt được ở một bệnh viện bị phá hủy ven đường. Với ý định tìm đến cái chết, hắn cũng không định dùng cho mình. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, hắn có linh cảm rằng nó có thể hữu dụng, nên thuận tay nhặt mang theo.
Một lúc lâu sau, Sidon cuối cùng cũng chịu đựng được. Y mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch. Vết thương trên người đã lành, nhưng đôi môi lại bị cắn đến rách nát.
Lệ Phù Thanh có chút chột dạ. Hắn chớp mắt, quay đầu lấy bình xịt phục hồi được cho lúc trước, đưa cho Sidon.
Sidon: "......Không cần."