Siêu Quần Xuất Chúng: Nữ Hoàng Talk Show

Chương 7: Thế nào là "bắt cóc" kiểu talk show (3)

Họ nhầm tưởng cô cũng là diễn viên, bây giờ nảy sinh sự tò mò nên khích cô kể trước.

Sở Độc Tú ngơ ngác nói: "Tôi kể á? Kể cái gì?"

"Kể gì cũng được!"

"Giới thiệu về bản thân đi!"

Không gian trong phòng vốn không lớn, liên tiếp có người bắt chuyện. Dù không có micro hỗ trợ vẫn có thể nghe rất rõ.

Không biết có phải do rượu tác động hay không, Sở Độc Tú có chút phấn khích, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, gan cũng lớn hơn không ít. Dù sao thì cũng đang rảnh, dưới sự xúi giục của mọi người, cô thật sự suy nghĩ, tìm kiếm nội dung phù hợp.

Một lát sau, cô mở miệng: "Thực ra tôi rất sợ tương tác trong talk show, đặc biệt là đoạn khởi động trước khi bắt đầu biểu diễn, luôn phải gọi mấy khán giả lên hỏi đáp. Ví dụ như "anh làm nghề gì", "hai người đi cùng nhau sao", "hai người có quan hệ gì", khiến cho những sinh viên vừa không có việc làm lại vừa độc thân như tôi rất bất lực, lo lắng diễn viên cảm thấy cuộc sống của tôi nhàm chán, là do tôi làm ảnh hưởng đến màn trình diễn hài của đối phương."

"Điều này rất giống như chuyện tôi đi xin việc. Ban ngày đi phỏng vấn ông chủ hỏi tôi "cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền cho công ty", buổi tối diễn viên talk show hỏi tôi "cô có thể cung cấp bao nhiêu điểm gây cười cho buổi diễn". Thậm chí tôi còn sợ sau khi trả lời xong, phản ứng của hai người họ đều giống nhau."

Sở Độc Tú nói bằng giọng điệu hoang mang: "Tôi nói tôi chỉ là khán giả thôi mà, tôi đến đây để tìm niềm vui, không có lý gì mà phải cung cấp điểm gây cười, đó là công việc của các anh. Anh ta nghe xong liền nhảy dựng lên, đứng dậy mắng tôi một trận..."

Khán giả đang nghe rất say sưa, lại thấy Sở Độc Tú nhảy khỏi ghế cao. Cô đột nhiên chống nạnh, giống như đang nổi cơn thịnh nộ. Cô bắt chước sếp Vương một cách sống động, ngay cả tốc độ nói cũng trở nên nhanh và gấp gáp.

"Open mic là nơi nào? Là nơi tạo ra tiếng cười. Nhưng cô vẫn còn là khán giả, chẳng biết làm gì cả, làm sao cung cấp điểm gây cười cho open mic? Không thể cung cấp điểm gây cười thì dù tôi có thật sự chọc cô cười, cô có mặt mũi nào mà cười thành tiếng không?"

"Ở cái giai đoạn này, cô nên nghĩ xem mình sẽ học được gì từ talk show, chứ không phải nghĩ đến chuyện có buồn cười hay không! Đây là cơ hội mà bao nhiêu người bước chân vào xã hội cầu còn không được, sao lại tự cao tự đại, thiển cận, chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện có buồn cười hay không thế!"

Giây tiếp theo, Sở Độc Tú thu lại biểu cảm, bình tĩnh nhún vai, giọng điệu cũng trở lại bình thường: "Nghe đến đây, chắc mọi người cũng đoán được buổi phỏng vấn ban ngày của tôi hài hước hơn buổi tối nay."

Cô chậm rãi nói: "Bởi vì đôi khi những lời ông chủ nói, còn đáng cười hơn bất kỳ talk show nào."

Mọi người ngẩn ngơ một lát, sau đó hiểu ra thì không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Giọng điệu lên bổng xuống trầm, bắt chước tự nhiên thoải mái, màn trình diễn hài hước sống động, khiến cho tiếng cười nối tiếp nhau, mang đến một cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có, như một cơn sóng thần lật tung mái nhà của quán bar.

Cuối cùng cũng có thể xả hết những trải nghiệm trong buổi phỏng vấn, Sở Độc Tú xỏ xiên sếp Vương một cách hả hê. Nghe thấy tiếng cười thoải mái phía dưới, tâm trạng u uất của cô cũng trở nên thư thái.

Dưới sân khấu, Tiểu Thông cầm micro, kinh ngạc đến há hốc mồm: "Tôi còn cần lên sân khấu nữa không?"

Nhϊếp Phong cũng đang thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu: "Bây giờ chạy lên làm gì, để bị khán giả mà cậu chọn nghiền nát à?"

"…"

Tiểu Thông không khỏi cảm thán cuộc đời đúng là vô thường. Khi sân khấu thuộc về anh ta thì thiết bị của anh ta lại không tốt. Khi thiết bị của anh ta tốt rồi thì sân khấu lại không thuộc về anh ta nữa.

Bầu không khí vui vẻ tiếp thêm động lực, có người giục Sở Độc Tú kể tiếp. Cô nhìn khán giả đang cười lớn, trong lòng dâng lên một niềm khao khát được thể hiện một cách khó hiểu, âm lượng cũng tăng lên không ít.

"Có lẽ là do gần đây sắp tốt nghiệp phải tìm việc, tôi quá muốn thoát khỏi thân phận sinh viên của mình. Bởi vì tôi phát hiện ra làm sinh viên, thường xuyên không thể giao tiếp với người khác. Bạn mở miệng nói chuyện, người ta sẽ nói "cậu mang tư duy sinh viên cậu không hiểu", bạn không mở miệng nói chuyện..."

Sở Độc Tú khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn lên nhìn xuống, bất chợt trợn mắt rồi mỉa mai nói: "Thế này mà cũng là sinh viên đại học à."

Khán giả ở hàng ghế đầu không nhịn được cười, khóe miệng luôn nhếch mãi.

"Thật đấy, bây giờ tôi không thể nói chuyện được nữa rồi, không thể thoát khỏi cái logic này. Trong thời gian còn đi học, vô số giáo viên đã dành nhiều năm tháng để dạy bạn rằng làm người phải hiểu chuyện. Sau khi bước chân vào xã hội, thế giới này liền cho bạn một đòn cảnh tỉnh, nói cho bạn biết cuộc sống không nói đạo lý."