Siêu Quần Xuất Chúng: Nữ Hoàng Talk Show

Chương 5: Thế nào là "bắt cóc" kiểu talk show (1)

Biểu diễn được một nửa, Tiểu Thông nhận thấy bầu không khí ngưng trệ, quyết định lật ngược thế cờ, tung ra tuyệt chiêu muốn tương tác trực tiếp. Anh ta giơ tay vẫy vẫy, kêu gọi khán giả lên sân khấu.

Nhưng tiếc rằng không khí không nóng, cuối cùng lại không có ai hưởng ứng, chỉ có sự ngượng ngùng lan tỏa.

"Có bạn nào muốn lên không? Không có ai giơ tay sao?" Đối mặt với tình huống chết sân khấu, Tiểu Thông cũng không xuống đài được, khô khan nói: "Để tôi xem nào..."

Sở Độc Tú vốn đang ngồi bên cửa sổ uống rượu. Cho đến khi cô chạm phải ánh mắt của Tiểu Thông, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Ánh mắt của Tiểu Thông đảo quanh một vòng khắp khán phòng, cuối cùng không biết từ lúc nào lại dừng ở chỗ cô, giống như một thiết bị theo dõi, nhanh chóng khóa mục tiêu chính xác.

Da đầu cô lập tức tê dại, cô vô thức cúi đầu né tránh.

Không phải chứ? Không thể vì không có ai giơ tay mà gọi cô chứ?

Đừng gọi, đừng gọi, đừng gọi mà.

Sở Độc Tú điên cuồng cầu nguyện trong lòng, nhưng càng sợ cái gì thì cái đó lại càng đến.

"Hay là mời cô gái ngồi bên cửa sổ vậy?"

"..."

Khi ánh mắt của cả khán phòng đổ dồn về phía mình, Sở Độc Tú biết rõ có phá cửa sổ mà chạy cũng không kịp nữa rồi.

Trong phòng không có nhiều bàn cạnh cửa sổ, vị trí của cô rất dễ tìm. Tiểu Thông vừa dứt lời, mọi người liền quay đầu nhìn sang, chờ đợi câu trả lời của cô.

Sở Độc Tú khá do dự trước sự quan sát của mọi người, cô vốn không thích góp vui kiểu này. Nghe Tiểu Thông lên tiếng mời, cô định xua tay từ chối khéo việc tương tác, nhưng khi nhìn rõ vẻ mặt của đối phương lại không đành lòng.

Thấy cô vẫn ngồi im bất động, Tiểu Thông nắm chặt micro, đến thở mạnh cũng không dám. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi. Dù đeo kính gọng đen, cũng không che được ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự cầu khẩn, giống như đã dự cảm được sự thất bại thảm hại, nhưng vẫn đang giãy giụa trong tuyệt vọng.

Sở Độc Tú nhìn thấy vẻ nhát gan này của anh ta, không hiểu sao lại cảm thấy giống như đang soi gương, nhớ lại bản thân mình hôm nay vừa suy sụp lại vừa xui xẻo.

Trong góc, Nhϊếp Phong nhìn thấy Tạ Thận Từ đứng dậy thì vội hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"

Tạ Thận Từ: "Tôi lên sân khấu tương tác, nếu không chẳng ai đáp lời thì không khí sẽ càng lạnh hơn."

Tiểu Thông kêu gọi khán giả thất bại, tiếp tục mời mà lại bị từ chối thì e rằng tâm lý sẽ sụp đổ. Nhϊếp Phong là ông chủ không thể giả làm khán giả, luôn phải có người đứng ra giải vây.

Nhϊếp Phong: "Khoan đã, người ta lên rồi kìa."

Tạ Thận Từ ngẩn ra, nghe vậy nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cô gái ngồi cạnh cửa sổ đứng dậy. Trong quán bar hơi chật chội, cô chầm chậm tránh những người khác, như một con thuyền nhỏ đi ngược dòng, khó khăn trôi về phía sân khấu.

Tiểu Thông thấy cô lên sân khấu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sân khấu quán bar nhỏ hẹp, nhưng ánh đèn lại khá mạnh, giống như mặt trời chói chang, hận không thể làm lóa mắt người ta.

Sở Độc Tú còn không hiểu vì sao mình lại đồng ý. Có lẽ là do bia thủ công khiến cô trở nên nhiệt huyết, có lẽ là do màn trình diễn thảm họa của Tiểu Thông khiến cô nảy sinh cảm giác đồng cảm, thực sự không thể khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù tim đập như trống, cô vẫn chọn bước lên sân khấu.

May mà trước đây cô đã xem Tiểu Thông biểu diễn, biết rõ quy trình tiếp theo của anh ta là gì, cứ theo đó mà làm người hỗ trợ là được.

Ai ngờ, tình huống luôn luôn nhiều, vạn sự không như ý.

Tiểu Thông: "Trước tiên hãy giới thiệu về bản thân một chút..."

Đúng lúc này, micro phát ra tiếng nổ lớn, tiếp theo là tiếng rít dài. Tiểu Thông cầm micro giật mình, luống cuống điều chỉnh, nhưng không thể khống chế được thiết bị đang nổi điên.

Tiếng rít chói tai hành hạ màng nhĩ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nổ sắc nhọn, nhanh chóng khiến sắc mặt khán giả trở nên khó chịu.

Sở Độc Tú cũng ngạc nhiên.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?

Sao đến cả sự cố sân khấu mà cô cũng gặp phải!

Ông chủ Nhϊếp Phong thấy vậy cũng không thể ngồi yên, vội vàng chạy đến giúp đỡ điều chỉnh, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, xin đợi một chút, micro có chút vấn đề..."

Tiểu Thông nhanh chóng xuống sân khấu điều chỉnh thiết bị, Nhϊếp Phong thì đi lấy micro dự phòng, chỉ còn lại Sở Độc Tú đứng trên sân khấu chờ đợi.

Cảnh tượng hỗn loạn, dưới sân khấu xì xào bàn tán.

Sở Độc Tú chưa từng dự liệu được tình huống này, bị buộc phải một mình đối mặt với toàn bộ khán giả. Ánh đèn sân khấu chiếu lên má hơi nóng, cộng thêm tác dụng của rượu trong cơ thể khiến cô như phát sốt, lâng lâng, cả người như đang đứng trên mây vậy.

Bây giờ đơn độc một mình, đối diện với vô số khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau dưới sân khấu, cô đột nhiên hiểu được nguyên nhân khiến Tiểu Thông căng thẳng khi biểu diễn. Cảm giác bị săm soi này quá khó chịu, sự lạnh lùng của khán giả như ngọn lửa thiêu đốt, bây giờ còn chưa qua một phút mà độ ẩm trong cơ thể cô sắp bị nướng khô, hận không thể biến thành gỗ mục, đất cháy.