Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 3: Con Ta Có Tư Chất Đại Đế!!

"Đánh!"

Tần Phong cảm thấy thằng nhóc em trai này ngày càng láo lếu, liền giơ chân đạp thẳng vào mặt nó.

"Đinh, phát hiện Thiên Tuyển Chi Tử bị ký chủ đá, trừ 10 điểm giá trị nhân vật phản diện."

Vì còn đang là bào thai trong bụng mẹ nên chỉ vài cú đá đã khiến Tần Phong mệt mỏi rã rời. Hắn lập tức triệu hồi hệ thống để bắt đầu tu luyện Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Quyết.

"Đinh, bắt đầu tu luyện Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Quyết!"

Ầm ầm!!

Ngay lập tức, một luồng thông tin khổng lồ như sóng triều tràn vào đầu Tần Phong. Hệ thống kinh mạch trong cơ thể hiện rõ mồn một trong ý thức, từng đường lối vận chuyển công pháp huyền diệu như khắc sâu vào trí óc hắn, muốn quên cũng không được.

"Công pháp này lợi hại đến vậy sao?"

Vì chưa hiểu rõ hệ thống tu luyện của thế giới Hoang Cổ, Tần Phong không thể đánh giá được công pháp này mạnh yếu thế nào. Không nghĩ nhiều, hắn làm theo hướng dẫn của hệ thống và bắt đầu tu luyện.

Oanh!!

Tần Phong lập tức nhập định, tâm trí chìm vào trạng thái tĩnh lặng.

Linh khí xung quanh bị hút vào cơ thể hắn như vòi rồng. Ở một góc nhỏ trong bụng mẹ, thằng nhóc em trai bị dọa đến mức co rúm lại.

"Cuối cùng thì tiểu gia hỏa cũng chịu ngoan ngoãn rồi!"

Bên ngoài, Vân Tịch Nguyệt – mẫu thân của Tần Phong, Thánh nữ của Thái Bạch Tiên Sơn, một trong ba thánh địa lớn nhất Hoang Cổ – dịu dàng vuốt ve bụng mình, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Vừa nãy, hai đứa trẻ trong bụng cứ quậy không ngừng, khiến nàng mệt mỏi muốn xỉu.

"A!!"

Bỗng nhiên, Vân Tịch Nguyệt cảm nhận có điều gì đó khác thường.

Một trong hai đứa trẻ trong bụng đang hấp thu linh khí, hơn nữa còn có quy luật rõ ràng, giống hệt như đang tu luyện công pháp cao cấp!

"Công pháp phối hợp!"

Bốn chữ này lập tức hiện lên trong đầu nàng, vẻ mặt vui mừng không thể che giấu nổi.

Ở Hoang Cổ, công pháp tu luyện được chia thành sáu cấp bậc: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Thánh và Thần.

Bốn cấp thấp nhất (Hoàng, Huyền, Địa, Thiên) đều do các tông môn sáng tạo, người tu luyện có thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn.

Tuy nhiên, công pháp cấp Thánh và Thần lại đòi hỏi người sáng tạo phải lĩnh ngộ quy tắc thiên địa. Ngoại trừ người sáng lập, không ai khác có thể tu luyện đến mức viên mãn hoàn toàn.

Nhưng nếu một bào thai chưa ra đời có thể cảm nhận quy luật thiên địa và tự động tu luyện thì khả năng đó gần như chỉ xuất hiện một lần trong vạn năm!

Đây chính là lý do Tần gia không tiếc mọi giá sử dụng bí pháp trì hoãn ngày sinh của Tần Phong trong suốt 100 năm. Không chỉ để con trai ra đời với xuất phát điểm vượt trội, mà còn muốn đánh cược vào khả năng tạo ra kỳ tích nghìn năm có một!

"Bảo Bảo, con thật không làm ta thất vọng!"

Vân Tịch Nguyệt vui sướиɠ khôn cùng. Với kỳ tích này, địa vị của nàng trong Tần gia sẽ vững như bàn thạch, thậm chí ngay cả những lão tổ tông cũng phải tôn trọng nàng vài phần.

Rất nhanh thì tin tức chấn động này đã truyền đến tai các lão tổ của Tần gia, khiến họ lập tức ngừng bế quan và kéo đến thăm hỏi.

"Ha ha! Tịch Nguyệt, ngươi chính là đại công thần của Tần gia chúng ta!"

"Có yêu cầu gì cứ nói, dù là lên trời hái sao hay xuống biển mò châu, Tần gia tuyệt đối không ngại khó!"

"Ngươi thấy ở đây có quen không? Nếu không quen, lão phu lập tức cho người xây lại một nơi y hệt Thái Bạch Tiên Sơn cho ngươi dưỡng thai!"

"Còn nữa, mỗi ngày chỉ cho uống một bát tiên dược? Thật mất mặt Tần gia ta quá! Từ nay mỗi canh giờ một bát, không được thiếu một giọt!"

Khi các lão tổ còn đang tranh nhau nịnh nọt thì một giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm vang lên:

"Tất cả cút về tu luyện! Nếu còn dám làm phiền tiểu gia hỏa, ta sẽ treo các ngươi lên cây cổ thụ trước cửa Tần gia mà đánh cho một trận tơi bời!"

Các lão tổ nghe xong lập tức tản ra như ong vỡ tổ, không ai dám hó hé thêm lời nào.

Giọng nói kia chính là của Nhị lão tổ, người đứng thứ hai trong Tần gia. Dù các lão tổ khác đều đã sống vài nghìn năm nhưng trước mặt ông ta, bọn họ chẳng khác gì lũ trẻ con.

Nếu thật sự bị treo đánh trước cổng lớn, e rằng cả đời này bọn họ không còn mặt mũi nhìn ai nữa.

"Bái kiến Nhị lão tổ!"

Vân Tịch Nguyệt vội vàng quỳ xuống hành lễ, không ngờ ngay cả nhân vật tầm cỡ như Nhị lão tổ cũng bị kinh động.

Nhưng chưa kịp quỳ xuống, một luồng lực mềm mại đã đỡ nàng dậy.

"Ngươi đang mang thai, không cần đa lễ. Đứa trẻ này rất đặc biệt, công pháp mà nó lĩnh ngộ ẩn chứa tạo hóa vô tận. Theo lão phu thấy, nó có tư chất của một Đại Đế."

Lời vừa dứt, toàn bộ Tần gia lập tức rơi vào náo động. Các cao thủ tinh nhuệ được điều động dày đặc để bảo vệ Vân Tịch Nguyệt. Đến cả một con muỗi bay qua cũng phải kiểm tra kỹ xem là đực hay cái.

"Con ta có tư chất Đại Đế."

Ở một góc, một nam tử cao lớn cất tiếng cười sảng khoái. Đây chính là Tần Thiên, gia chủ Tần gia và cũng là phụ thân của Tần Phong.

"Phu quân!"

Vân Tịch Nguyệt dịu dàng liếc mắt, suýt chút nữa khiến Tần Thiên không nhịn được mà muốn lập tức "giáo dục" con trai.

Nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của đứa trẻ với Tần gia, gã đành nhẫn nhịn, hy vọng con trai sớm chào đời.

Chỉ tiếc rằng.

Tần Phong hoàn toàn không có ý định ra ngoài. Hắn thản nhiên hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã trong bụng mẹ, ngày ngày chỉ làm ba việc:

Ăn cơm, ngủ, và đánh đệ đệ.