Sau khi thu thập xong vật tư cơ bản, bước tiếp theo là tìm kiếm vũ khí.
An Tĩnh chắc chắn sẽ không đưa súng hay vũ khí trong tay mình cho họ. Nhưng hắn có thể dạy họ tự chế tạo một số vũ khí đơn giản.
Trong khu thương mại có một số chủ cửa hàng sống ngay tại tiệm. Như vậy chắc chắn họ sẽ có sẵn các dụng cụ sinh hoạt hằng ngày. Lục soát vài cửa hàng, cả nhóm đã tìm được không ít vật dụng hữu ích.
Chẳng hạn như… dao phay.
Kết hợp dao phay với giá phơi đồ hoặc gậy lấy đồ từ cửa hàng quần áo, sẽ thành một vũ khí cán dài đơn giản.
Khu thương mại không hề an toàn tuyệt đối, vẫn có tang thi du đãng xung quanh. An Tĩnh không vì họ là sinh viên mà nương tay. Ngay cả với Lâm Mộng Dĩnh hắn cũng tàn nhẫn không thương tiếc.
Mặt hắn vô cảm, môi mím lại, giọng nói lạnh băng. Trong nhóm, Lâm Mộng Dĩnh sở hữu trang bị tốt nhất. Rốt cuộc so với dao phay gia dụng, vũ khí trong tay cô chính là dao găm ba lưỡi quân dụng, mức độ sắc bén hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Khi chạm trán một con tang thi đi lẻ, An Tĩnh thẳng tay kéo Lâm Mộng Dĩnh ra trước: “Đi, giải quyết nó.”
Lâm Mộng Dĩnh tức khắc choáng váng.
Đôi mắt trong veo như hồ thu của cô mở to, tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Đôi tay quấn vải siết chặt lấy cây côn kim loại lạnh lẽo. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên thái dương. Cô mở trừng hai mắt, cố gắng tìm lại giọng nói của mình: “Em?”
Đáng tiếc, An Tĩnh chỉ gật đầu, sau đó thẳng tay đẩy Lâm Mộng Dĩnh ra ngoài.
Lâm Mộng Dĩnh nào phải đối thủ của An Tĩnh. Hắn chỉ dùng một lực đẩy nhẹ, cô đã loạng choạng vài bước trên hành lang.
Hành lang dài vắng lặng trống trải, tiếng bước chân hoảng loạn của cô vang lên rõ mồn một. Chẳng mấy chốc, tang thi phía trước đã bị âm thanh thu hút và phát hiện ra cô.
Lâm Mộng Dĩnh theo bản năng muốn lui về phía sau. Nhưng vừa mới lùi bước, bả vai đã bị An Tĩnh ấn chặt, đẩy cô tiến lên.
"Không ai có thể bảo vệ em, ngoại trừ chính em."
Giọng nói lạnh lẽo của An Tĩnh vang lên từ phía sau.
"Rất, đơn giản. Đừng nhắm vào trán, hãy nhắm vào hàm dưới, tròng mắt, hoặc những khu vực mềm như gò má. Dùng sức, đâm thẳng vào."
An Tĩnh dạy học tại hiện trường. Nhưng Lâm Mộng Dĩnh đã ướt mồ hôi trán, hoàn toàn không thể tiếp thu được.
Cách đó không xa, tang thi loạng choạng tiến lại gần. Bước chân nó lảo đảo, dáng đi xiêu vẹo mất kiểm soát. Trước khi biến thành quái vật, có lẽ nó từng là một thanh niên vừa khởi nghiệp ở khu thương mại này, khoảng độ 27-28 tuổi - tầm tuổi An Tĩnh. Chưa biết chừng Lâm Mộng Dĩnh đã từng đến cửa hàng của anh ta.
Nhưng giờ đây, đôi mắt nó đỏ ngầu, khóe miệng chảy đầy nước dãi. Điều đáng sợ nhất là phần eo bị cắn mất một mảng thịt lớn, máu vẫn không ngừng rỉ ra. Nhưng nó dường như chẳng hề cảm nhận được những bộ phận thân thể đang lủng lẳng.
"Nếu em không ra tay, nó sẽ ăn thịt em. Sau đó em, cũng sẽ biến thành như vậy."
Hai tay Lâm Mộng Dĩnh siết chặt côn, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mức. Toàn thân cô run rẩy, bước chân lảo đảo, nhìn qua chẳng khá hơn con tang thi đối diện là bao.
Trong nhóm không phải không có người muốn giúp đỡ. Một nam sinh có dáng người cường tráng muốn bước lên, nhưng An Tĩnh quay đầu lại. Hắn đeo kính bảo hộ, không ai thấy rõ sắc mặt hay ánh mắt hắn. Nhưng nam sinh vẫn cảm thấy mình vừa bị trừng mắt. Vậy nên, dù đã nhấc chân, nam sinh vẫn không làm sao tiến lên nổi.
"Rất đơn giản, lên đi."
An Tĩnh trầm giọng nói.
Lâm Mộng Dĩnh cắn chặt môi, cuối cùng nắm trường côn đâm mạnh dao găm ba lưỡi vào mắt tang thi. Nhưng vì dùng lực không đúng nên chỉ khiến nó khựng lại giữa chừng.
Lâm Mộng Dĩnh hoảng loạn. Ngay giây tiếp theo, cô cảm nhận được một luồng lực truyền đến từ tay cầm. Lưỡi dao cắm xuyên qua gáy tang thi, sau đó bị rút ra.
Lâm Mộng Dĩnh kiệt sức, ngã nhào về sau, nhưng An Tĩnh đã kịp đỡ lấy cô.
"Làm tốt lắm."
Lâm Mộng Dĩnh thực sự muốn khóc.