Nhưng Trương Tử Hằng là kẻ thông minh, hắn sẽ không lựa chọn cướp đoạt vào ngay lúc này. Đội ngũ vừa mới thành lập, nếu bây giờ cướp đồ của Lâm Mộng Dĩnh, chưa nói đến việc An Tĩnh có đồng ý hay không, mà dù hắn có cướp được, thì lòng tin của mọi người sẽ tan rã.
Trương Tử Hằng sắp xếp đội ngũ, nam sinh chia làm hai nửa, một nửa đi phía trước xung phong, một nửa ở phía sau bọc hậu, nữ sinh ở giữa.
An Tĩnh thì không có gì để nói, dĩ nhiên là đi sau Lâm Mộng Dĩnh. Dù xung quanh toàn nữ, hắn vẫn chẳng hề ngại ngùng. Đùa gì vậy, hắn làm đàn ông còn chưa tới một ngày, sao phải ngại khi đi giữa nữ sinh.
Trương Tử Hằng liếc qua, không nói gì, dẫn đầu đội ngũ tiến về phía trước.
Hành lang có ba con tang thi du đãng. Các nam sinh người đông thế mạnh, lại cực kỳ cẩn thận, cũng có kinh nghiệm đối phó tang thi, rất nhanh đã giải quyết xong. Các phòng học khác không rõ vì sao, lại không có ai ra ngoài. Họ tiếp tục theo hành lang đến nơi đặt bình chữa cháy ở tầng 3 và nhanh chóng tìm được rìu chữa cháy.
Nhóm Trương Tử Hằng gia tăng tự tin, dọc theo cầu thang thoát hiểm đi xuống tầng hai. May mắn là không gặp tang thi, và họ cũng lấy được cây rìu chữa cháy thứ hai từ chốt chữa cháy ở tầng này.
Nhưng tới khúc quanh tầng một, mọi người không dám đi tiếp.
Tầng một đầy tang thi, chúng lắc lư thân thể, di chuyển loạn xạ khắp hành lang. Đoàn người quay lại tầng hai và ngồi tại một góc hành lang để bàn bạc. Lâm Mộng Dĩnh cũng nhìn thấy tình hình ở tầng một nên không khỏi căng thẳng. Khi cô theo bản năng quay đầu tìm An Tĩnh, mới phát hiện không thấy bóng người.
Cô lập tức cảm thấy lo lắng. Hành lang chỉ có nhiêu đó, hắn có thể đi đâu được.
Đương nhiên là đi "cày quái" ở tầng hai rồi.
Không thừa dịp tang thi còn chưa thích nghi với cơ thể, đầu óc chân tay chưa biết phối hợp, để tận dụng thời cơ kiếm chút tích phân. Chẳng lẽ chờ khi chúng hoạt động bình thường rồi mới cày? Thế không phải ngốc ngơ à?
An Tĩnh di chuyển linh hoạt như mèo, lặng lẽ lùi lại vài bước. Khi mọi người bị cảnh tượng ở tầng một thu hút, hắn đã âm thầm rời khỏi đội ngũ, đi tới tầng hai.
Khi nãy đi từ tầng 3 xuống, nhìn mấy nam sinh phía trước giải quyết tang thi, hỏi An Tĩnh có thèm mấy tích phân đó không? Hắn không thèm. Mới là lạ.
Hơn nữa An Tĩnh phát hiện một điều - hệ thống đã hiện thực hóa hai chữ “bình thường” tới triệt để, giúp hắn đạt tới một cảnh giới gọi là: cảm giác tồn tại cực thấp.
Trên đời thường có vài người - đứng trong đám đông, trò chuyện với người xung quanh, nhưng luôn dễ dàng bị người ta lơ là. Cho dù có tụt lại phía sau cũng không ai để ý. Vào thời bình, cuộc sống của những người như vậy có lẽ hơi thảm. Nhưng trong tận thế, đó lại là năng lực mà đời trước An Tĩnh từng ước mơ tha thiết.
Bất kết lúc nào, Lâm Mộng Dĩnh luôn là cô gái luôn tỏa sáng lấp lánh. Dẫu cho đầu bù tóc rối, vẫn sẽ có người nhìn ra “một vùng da trắng mịn”, “một dải tóc mềm mại”, “nét mơ màng thăm thẳm nơi đáy mắt”… Những mô tả nghe như tiểu thuyết ngôn tình ấy, thực sự đã mang đến vô vàn phiền toái cho Lâm Mộng Dĩnh trong những ngày tận thế.
May mà, điều này không liên quan tới An Tĩnh bây giờ.
Hắn trở thành đối tượng mà Lâm Mộng Dĩnh của tận thế đã vô số lần hâm mộ: một người có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.