Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 12

“A… tha cho em, em sai rồi.”

“Em xin lỗi anh.”

Tiếng khóc ấy chứa đầy sự bất lực và sợ hãi.

Khoảng mười lăm phút sau, tiếng khóc ở bên trong mới từ từ dừng lại.

Lăng Ngụy đứng bật dậy khỏi giường xếp, gương mặt đầy bực bội mặc áo lại.

Còn phía sau hắn, Cố Miên Miên đang cúi đầu khóc thút thít.

Đôi tay nhỏ bé run rẩy kéo dây áσ ɭóŧ lên, trước ngực toàn là dấu răng còn mới.

Từng ngón tay cố gắng cài lại nút áo đồng áo đồng phục rồi dủi thẳng những nếp nhăn trên đó.

Lăng Ngụy bỗng nhiên quay người lại, giơ tay giật máy trợ thính trên lỗ tai cô xuống.

“A… đừng lấy.”

Cố Miên Miên hét lên, giơ tay chụp lại nhưng không kịp.

Cô từ trên chiếc giường xếp ngã xuống đất, hai tay nắm lấy ống quần hắn, ngẩng đầu lên: “Đừng lấy máy của em… em không thể nghe được gì hết.”

Vừa nói nước mắt của cô vừa chảy ra ào ạt.

Lăng Ngụy cười khẩy một tiếng, bỏ máy trợ thính vào túi quần rồi đẩy ngã cô xuống đất: “Tôi sẽ giữ cái máy này đến khi tan học.”

“Tan học xong, em đến đây tìm tôi lấy lại.”

Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi mất.

Cố Miên Miên bật khóc, gọi to theo hắn: “Ngụy… em xin anh mà.”

“Đừng lấy máy của em, em còn phải nghe thầy cô giảng bài.”

“Hu… hu.”

Sau khi hắn đi, Trần Tam và Dương Thuận từ bên ngoài đi vào.

Trần Tam tiến lên, đỡ cô từ dưới đất đứng dậy: “Chị dâu, chị lại nói gì khiến đại ca tức giận nữa sao?”

Cố Miên Miên chữ nghe chữ không, cô lắc đầu, khóc không ngừng.

Hai lòng bàn tay và đầu gối dính đầy bụi bặm dưới mặt đất.

Dương Thuận nói với Trần Tam: “Mày đưa chị dâu về lớp đi.”

“Được.”

“Chị dâu, chúng ta đi thôi.”

Cố Miên Miên lau nước mắt, cùng cậu ta rời đi.

Không có máy trợ thính, cô không thể nghe rõ lời nói của người nào, cũng không thể nghe được lời giảng của giáo viên.

Cô gái nhỏ ngồi ở bàn đầu, hai mắt mù mịt nhìn lên bảng rồi nhìn cánh môi đang cử động liên tục của cô giáo.

Hoàn toàn nghe không được gì.

Cố Miên Miên ấm ức đến cùng cực, cô cúi đầu xuống, cố gắng kìm chế hơi nước ở hốc mắt.

Khi tiếng trống tan học vang lên, cô lập tức mang balo lên vai, chạy nhanh ra khỏi lớp.

Lần đầu tiên, không cần Lăng Ngụy ra lệnh, Cố Miên Miên tự mình đi đến nơi này.

Nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt, Trần Tam và Dương Thuận đều ngạc nhiên: “Chị dâu.”

Cố Miên Miên không quan tâm đến bọn họ, cô chạy vào trong căn phòng kia nhưng vào đến nơi thì không thấy Lăng Ngụy.