Nghe công chúa Huyên Thành nói vậy, Thập tam thúc công lập tức nổi giận. Lão chống gậy, trừng mắt nhìn công chúa Huyên Thành gầm lên:
"Công chúa điện hạ tuy thân phận tôn quý, nhưng cũng là con dâu nhà họ Bạch chúng ta, đây là chuyện đại sự liên quan đến việc kế thừa dòng chính của nhà họ Bạch, dù có làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu, người ngăn cản như vậy cũng không có lý."
Mấy lão già khác cũng lần lượt lên tiếng, bày tỏ ủng hộ quan điểm của Thập tam thúc công. Thậm chí có người còn nói, nếu Khuê nhi không được, thì còn có tôn tử nhà bọn họ có thể thử.
Trong nháy mắt, cả hoa sảnh trở nên hỗn loạn như cái chợ, ồn ào đến đau đầu.
Công chúa Huyên Thành bị nói cho một trận, lại bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt vô cùng khó coi, có chút loạng choạng.
Bạch Nguyệt vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, liếc nhìn cha Bạch Các Lão, không nhịn được thở dài. Thôi được, trong chuyện này, cha và nương quả nhiên đều là gà mờ, vẫn là phải tự nàng ra tay.
Cũng tốt, nhân cơ hội này giải quyết triệt để chuyện này, coi như một lần vất vả suốt đời nhàn hạ.
Nghĩ vậy, nàng trước tiên nhẹ nhàng đỡ công chúa Huyên Thành ngồi xuống ghế, sau đó mới mỉm cười gõ bàn, lớn tiếng nói:
"Các vị thúc công, mọi người hãy im lặng một chút, ta có một biện pháp có lẽ có thể thử."
Thấy Bạch Nguyệt lên tiếng, công chúa Huyên Thành có chút lo lắng nắm lấy tay nàng, Bạch Nguyệt an ủi nắm tay bà, lại quay sang nhìn Bạch Các Lão, thấy ông không có ý ngăn cản, mới nói ra ý nghĩ của mình:
"Nếu các vị thúc công đều có người được chọn, vậy chi bằng để bọn họ đến cho chúng ta xem thử, ta ra đề khảo nghiệm bọn họ, nếu thật sự là người tài đức vẹn toàn thì nhận làm huynh đệ của ta cũng có sao đâu?"
Nghe nàng nói vậy, mấy lão già kia rốt cuộc cũng tạm thời im lặng.
Nhưng bọn họ rõ ràng không tin một mình Bạch Nguyệt có thể quyết định chuyện này, ánh mắt đầy nghi hoặc, đồng loạt nhìn Bạch Các Lão nói: "Các Lão, lời nữ nhi ngươi nói có thể làm chủ được không?"
Bạch Các Lão nhìn Bạch Nguyệt, lại nhìn công chúa Huyên Thành, cuối cùng cũng thở dài nói: "Biện pháp của Nguyệt nhi cũng không tệ, nếu thật sự là mầm non tốt, cũng có thể cân nhắc..."
Lời này của Bạch Các Lão nói vô cùng nghệ thuật.
Chỉ là cân nhắc, chứ không phải quyết định, điều này chừa lại rất nhiều đường lui.
Công chúa Huyên Thành được Bạch Nguyệt an ủi, ánh mắt tuy có chút đờ đẫn nhưng lại không hề phản đối.
Vì vậy, cuộc khảo nghiệm này cứ như vậy long trọng bắt đầu.
Đến tham gia khảo thí, tổng cộng có năm sáu đứa trẻ. Vừa đúng là tôn tử của bốn năm lão già đang ngồi trong hoa sảnh.
Còn tại sao số trẻ con lại nhiều hơn số lão già, đó là vì có nhà đến không chỉ một đứa.
Nhìn những đứa trẻ này, từ mười bảy mười tám tuổi, cho đến bốn năm tuổi, Bạch Các Lão và công chúa Huyên Thành đều cảm thấy không ổn.
Đội hình này rõ ràng là chỉ cần là nam đinh họ Bạch là được. Hơn nữa vừa mới truyền lời ra ngoài, bọn họ đã lập tức đến, tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc, chứng tỏ bọn họ đã chờ đợi từ lâu, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, cách hành động cũng quá khó coi rồi.
Bạch Các Lão và công chúa Huyên Thành tức giận đến run người, nhưng Bạch Nguyệt đã sớm chuẩn bị tâm lý nên cũng không nói gì thêm, bình tĩnh tuyên bố bắt đầu khảo thí.
Nội dung khảo thí rất đơn giản. Dù sao, độ tuổi của những người đến tham gia rất đa dạng, nếu khảo quá sâu sẽ không công bằng, khảo quá nông, lại không có ý nghĩa.
Vậy nên quả nhiên vẫn là khảo một nội dung mà già trẻ lớn bé đều có thể tham gia là tốt nhất.
Còn gì đơn giản hơn đối câu đối nữa?
Đương nhiên, cũng không có gì khó hơn đối câu đối.
Mấu chốt là người ra đề ra câu đối gì.
Lúc này, chính là lúc Bạch Nguyệt phải phát huy thực lực.
Bạch Nguyệt đi lại hai vòng trong hoa sảnh, một là để thể hiện sự coi trọng của nàng đối với chuyện này, hai là để câu giờ.
Nàng cố ý sai người thông báo cho cả tộc đến chứng kiến, đảm bảo người mà nàng muốn cũng bị thu hút đến sau đó, cuối cùng mới công bố đề bài của mình.
"Câu đối là: Yên tỏa trì đường liễu." (*)
(烟锁池塘柳": Lịch sử ghi nhận là câu này lần đầu tiên xuất hiện trong tác phẩm "Trung Châu Thảo Đường Di Tập" của Trần Tử Thăng (陈子升) vào thời Minh, được gọi là "hoàn hảo tuyệt đối" của ngàn đời.)