Quyền Thần Bạc Tình Hối Hận Không Kịp

Chương 4: Hội đèn lồng (4)

Phó Trường Lẫm lập tức sững sờ tại chỗ, kinh ngạc đến cực điểm. Hắn rất ít khi thua, trong tám năm qua, tiểu quận chúa không biết đã bao lần tranh cãi với hắn.

Nàng lúc nào cũng mềm mại, hay cười, tính tình mau quên, không hay để bụng. Cùng lắm thì một túi hạt dẻ rang đường là có thể khiến nàng vui vẻ trở lại.

Nhưng hôm nay, nàng lại cau mày như thế, đây là lần đầu tiên.

Phó Trường Lẫm quen đứng ở vị trí cao, quyền thế ngập trời, ngay cả hoàng đế gặp hắn cũng phải nhượng ba phần. Hôm nay, nàng cứ cố chấp như vậy, thật sự chọc giận hắn.

Phó Trường Lẫm cụp mắt xuống, thần sắc âm trầm bất định: “Lục Thập.”

Nam nhân áo đen lập tức hiện thân: “Đại nhân.”

Phó Trường Lẫm liếc qua đôi mắt ngấn nước cùng khóe mắt đã ửng đỏ của nàng, lạnh giọng ra lệnh:

“Đưa quận chúa hồi phủ, không được phép xảy ra sai sót.”

Lục Thập lập tức ôm quyền:

“Quận chúa, đắc tội.”

“Ngươi lúc nào cũng như vậy.” Nàng nghẹn ngào trách móc.

Giọng nói run rẩy như tiếng nức nở bị kìm nén, cào vào tim Phó Trường Lẫm một cái buốt nhói.

Đôi mắt đen như nước của tiểu quận chúa ánh lên dưới ánh đèn, giọng nàng cực kỳ nhỏ:

“Phó Trường Lẫm, ngươi đã bao giờ thật sự xem ta là thê tử tương lai của ngươi chưa, hay chỉ là một món đồ chơi ngươi muốn thì gọi, chán thì bỏ?”

Món đồ chơi?

Phó Trường Lẫm nhất thời giận dữ, tức đến bật cười, nói: “Muội đang nói bậy gì vậy?”

“Nếu Phó tướng không tình nguyện với hôn sự này thì nên sớm ngày đến gặp bá bá bệ hạ cầu xin là được.”

Đôi mắt thiếu nữ trong veo đong đầy nước, tựa như sóng gợn nhộn nhạo trong bóng đêm, giọng nói thanh khiết mà chua xót: “Cần gì phải... cần gì phải làm nhục ta như vậy.”

Phó Trường Lẫm không rõ là chua xót hay tức giận, hay là thứ cảm xúc nào đó đang dâng lên nơi đầu quả tim.

Nam nhân tựa như người ngoài cuộc, đem suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng áp xuống, lạnh giọng nói: “Lời bệ hạ đã định, há có thể để một thần tử như ta kháng chỉ? Quận chúa đã hiểu rõ hai chữ hôn ước thì nên giữ đúng bổn phận, đừng suốt ngày rêu rao bên ngoài.”

Lời này thật sự vô tình, như thể chỉ cần một câu “không thể chống lại” là có thể phủ nhận toàn bộ 12 năm bên nhau cùng tình yêu chân thành của nàng.

Ứng Hoan đắc ý phụ họa nói: “Trường Lẫm nói rất đúng. Hội đèn Thất Tịch tối nay, quận chúa cầm đèn trong tay nhưng không phải vì Trường Lẫm, chẳng lẽ là đang hẹn người khác, cùng nhau hưởng đêm đẹp?”