Trang Trại Của Sivey

Chương 15

Có lẽ...vẫn còn ai khác vào thành chăng? Một tia hy vọng lại bùng lên trong lòng Sivey. Cậu quyết định quay lại thôn Bailey hỏi thử.

Chuyến đi lần thứ hai bắt đầu.

Thế nhưng cậu còn chưa kịp đến nơi thì đã gặp Austin.

Austin dường như rất rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm mỗi ngày, nên hầu như luôn quanh quẩn gần thôn Bailey.

Lần trước, họ cũng vô tình gặp nhau như vậy.

“Chào buổi sáng, Austin,” Sivey lên tiếng chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Austin đáp lời, như thể đã chờ khoảnh khắc này từ lâu. Ngay sau đó, hắn hỏi: “Cậu định đi đâu vậy?”

“Tôi định đến Thần Điện Ánh Sáng trong thành.” Sivey trả lời, bước chân vẫn hướng về phía thôn Bailey.

“Tôi có thể đưa cậu đi.” Austin nói thẳng.

Sivey lập tức khựng lại.

“Anh có xe ngựa sao? Hay ma pháp dịch chuyển gì đó?” Sivey hỏi.

“Tôi biết bay.” Austin đáp.

Câu trả lời khiến Sivey ngẩn người.

“Cảm ơn anh… vậy bây giờ chúng ta xuất phát luôn được không?” Sivey không do dự nhiều, cậu chỉ mong có thể đến gặp Evelyn càng sớm càng tốt.

“Phải tìm một chỗ trống trải một chút, ở đây hơi chật.” Austin liếc nhìn Sivey, cảm thấy Sivey là một con người khá đặc biệt.

Bởi vì con người thường sợ hãi những sinh vật như hắn.

Nhưng Sivey lại không nghi ngờ, thậm chí có phần tin tưởng hắn hơn người bình thường.

Nếu hắn thật sự có ý xấu, chuyện đó đã xảy ra từ hôm qua. Chứ họ không thể bình yên đứng đây nói chuyện như thế này.

Sivey đi theo bước chân Austin, cùng nhau vượt qua một ngọn đồi nhỏ rồi tới một cánh đồng cỏ xanh rộng rãi.

“Cậu đừng quá hoảng hốt, cũng đừng la hét nhé. Tôi nghĩ mình… không đến mức đáng sợ như mọi người vẫn tưởng.”

“Được thôi.” Sivey gật đầu, chỉ mong hình dạng của Austin không phải là thứ quá kỳ dị.

Gió nhẹ thổi qua, làm quần áo hai người bay phất phới. Austin nhìn sâu vào đôi mắt lam trong vắt của Sivey, thầm mong đây không phải là lần cuối họ gặp nhau.

Khoảnh khắc đó, Sivey sẽ mãi mãi không bao giờ quên.

Sự biến hóa diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhưng lại như kéo dài vô tận. Trên lưng Austin mọc ra đôi cánh lớn, tứ chi trở nên to lớn, phủ kín lớp vảy bạc. Từ trán kéo dài ra một cặp sừng sắc bén... Sivey không thể tìm từ nào chính xác để miêu tả cảnh tượng trước mắt.

Austin biến thành một con ngân long khổng lồ.

Ngân Long giờ đây cúi thấp đầu xuống, chậm rãi đưa mõm lại gần cậu.

Sivey có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu trong đôi mắt tím thạch anh khổng lồ ấy, ánh nhìn trong suốt và long lanh như đá quý.

Austin đang rất căng thẳng, không dám mở miệng nói lời nào. Hắn sợ nếu mình hé miệng, Sivey sẽ tưởng rằng hắn định nuốt chửng cậu. Mặc dù con người hoàn toàn không có trong thực đơn của loài rồng.

Sivey nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào làn da lạnh lẽo, trơn nhẵn kia.

“Đẹp quá.”

Một câu nói đơn giản, nhưng đủ khiến Austin như bị trúng một đòn mạnh mẽ vào tim.

Sivey cảm nhận được lớp vảy lạnh bóng và cứng như thép dưới tay mình. Người ta nói vảy rồng có thể chống lại mọi mũi tên và ngọn lửa. Loài sinh vật to lớn, thần thánh và mang theo khí chất băng giá ấy lại đẹp đến ngỡ ngàng.

“Cậu muốn ngồi lên lưng tôi chứ? Có thể ôm lấy cổ tôi.” Austin hơi lúng túng nói. Tuy nhiên, với hình dạng rồng, gương mặt hắn tất nhiên không biểu lộ được chút gì gọi là ngại ngùng cả.

“Cảm ơn. Chúng ta có thể đi ngay được không?” Sivey gật đầu.

Austin cúi thấp thân mình, nhẹ nhàng đưa đầu xuống sát đất, rồi dùng cánh nâng Sivey lên, đặt cậu lên phần lưng vững chãi phía sau cổ mình.

Chuyến hành trình này chắc chắn sẽ rất tuyệt.

“Tôi cất cánh đây.” Giọng rồng vang lên đầy háo hức.

Sivey ngồi trên lưng rồng, bám chặt vào những phần gai nhọn nhô lên dọc sống lưng Austin để tránh bị rơi xuống trong lúc bay.

Gió rít bên tai ào ào lướt qua. Rồng bay rất cao, nhưng tốc độ lại không quá nhanh. Họ lướt đi giữa tầng mây, Austin hoàn toàn có thể bay nhanh hơn, nhưng... trên lưng hắn lúc này có một con người.

Gió rít mạnh bên tai, Austin bay rất cao nhưng tốc độ lại không quá nhanh. Họ lướt qua đám mây, từng đám bông trắng lướt qua người như mơ. Thật ra, Austin có thể bay nhanh hơn nhiều...

Nhưng trên lưng hắn đang có một con người.

Sivey cảm thấy như từng sợi tóc của mình đều đang múa theo những linh hồn gió, chiếc ruy băng màu tím buộc tóc cũng bay phần phật theo gió. Cậu cảm giác như mình đang tan vào bầu trời, nghe gió hát bên tai.

Thân hình đồ sộ của Ngân Long lướt qua bầu trời giữa ban ngày. Ngay cả ở độ cao ấy, người dưới mặt đất vẫn có thể ngẩng lên nhìn thấy rõ bóng dáng của hắn.

Ở sân phơi lúa trong thôn Bailey, bọn trẻ đang chơi đùa bỗng đồng loạt ngẩng đầu. Có một đứa trẻ lập tức trợn tròn mắt hét lên:

“RỒNG! RỒNG KÌA! RỒNG!!!”