Ngoài Triệu Đình Quân ra, có lẽ chỉ có Hạ Tiểu Lan là đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cô không nghe lời dặn dò của hắn là đứng yên tại chỗ, mà lập tức xách làn váy đuổi theo.
Những người khác thấy vậy cũng tò mò, không ít người chạy theo Hạ Tiểu Lan để xem xem rốt cuộc có chuyện gì.
Một căn phòng trên tầng hai đã mở toang cửa ra, từ bên trong truyền tới tiếng khóc thảm thiết và tiếng mắng nhiếc điên cuồng. Âm thanh thắt lưng đánh vào da thịt chan chát khiến người nghe rợn cả sống lưng.
Khi Hạ Tiểu Lan đuổi tới nơi, đã thấy cảnh mẹ hắn nằm sõng soài đưới đất, sau lưng bê bết máu, còn Triệu Đình Quân thì đang đứng đối diện với Triệu Ích Khiêm, trong tay người đàn ông kia còn đang cầm một bình rượu rỗng bằng thuỷ tinh.
"Đồ khốn vô ơn! Tao là cha mày! Nếu không có tao thì mày thậm chí còn không được sinh ra trên đời này! Cho dù hôm nay tao có đánh chết mày thì cũng không có gì sai hết! Cả mày và con mẹ mày đều đáng chết!"
Hạ Tiểu Lan thấy ông ta ném chiếc thắt lưng dính máu xuống đất, mắt đỏ ngầu cầm bình rượu lên đập thẳng vào đầu Triệu Đình Quân.
"Choanggg..."
"Khôngggg!!!!"
Máu tươi văng ra khắp nơi, cô gái nhỏ hét lên một tiếng, dòng máu đỏ chót chảy dài từ thái dương của thiếu niên, nhanh chóng nhuộm đẫm cả nửa bên mặt. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lao lên phía trước, giơ hai tay dùng hết sức lực đẩy tên đàn ông ác ma kia ra.
Hành động bất ngờ của cô khiến ai cũng không ngờ tới, đôi mắt đờ đẫn của Triệu Đình Quân nhìn về phía cô, trong mắt có một tia sáng chợt lướt qua.
Triệu Ích Khiêm bị đẩy đến lảo đảo. Ông ta loạng choạng mấy bước mới có thể đứng vững. Rượu làm cho ông ta mất hết lý trí, chỉ biết giận dữ gầm lên.
"Con nhỏ khốn kiếp!"
Thấy Triệu Ích Khiêm mắt đỏ ngầu lao tới, Hạ Tiểu Lan run lên bần bật. Ngay khi ông ta sắp giơ tay đánh cô, Triệu Đình Quân chợt vươn chân dài ra, chặn đường một cái, người đàn ông trung niên mất đà lao về phía trước.
Thiếu niên giơ tay kéo Hạ Tiểu Lan ra, ngay lập tức Triệu Ích Khiêm đã đập đầu vào kệ tủ, máu tươi phun ra y như hắn khi nãy. Nhưng mà ông ta đã lớn tuổi rồi, không có sức chịu đựng tốt như hắn. Thân thể ục ịch đổ rầm xuống đất, cả người co giật mấy cái rồi trở nên tĩnh lặng.
Cô gái nhỏ che miệng hét lên. Cô còn chưa biết phải làm thế nào thì lại nghe bịch một tiếng nữa, thiếu niên đang đứng bên cạnh cô cũng ngã xuống, nhắm mắt nằm bất động trên mặt đất.
"Ca ca! Ca ca!"
Đúng lúc này, một đám thiếu niên thiếu nữ ùa vào, chứng kiến một màn máu me be bét.
"Aaaaaaa..."
Tiếng hét lan xa hết lần này tới lần khác.
Một đêm sinh nhật vui vẻ đã biến thành một vụ gϊếŧ người.