"Vì sao ngài thị trưởng lại đột nhiên ghé thăm?"
Giám đốc nhà tù nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt không giấu được vẻ khó chịu. Ông ta đứng thẳng lưng, bộ quân phục căng chặt trên cơ thể vạm vỡ như một ngọn núi, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
"Ông biết rõ lý do tôi đến đây."
Nếu có người nhìn thấy người đàn ông này, chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Ông ta chính là thị trưởng thành phố Huy Dân — Văn Ni Đặc, vị thị trưởng được dân chúng kính yêu, cũng là người có đánh giá cao nhất trong lịch sử. Nhiệm kỳ của ông ta sẽ kết thúc vào năm sau, sau đó sẽ thăng chức, bước vào trung tâm quyền lực của Liên Bang.
Văn Ni Đặc bình thản hỏi:
"Tại sao lại có sai sót trong kho dữ liệu gen? Đây là một lỗi nghiêm trọng, cấp trên rất không hài lòng. Tôi và ông hợp tác đã lâu, tôi biết ông luôn làm việc rất cẩn thận."
Giám đốc nhà tù im lặng.
Cơ mặt bên trái của ông ta giật giật, vết sẹo dữ tợn trên má khẽ co rút như một con rắn đang trườn.
"Thuộc hạ của tôi phạm lỗi, tôi đã xử lý xong rồi. Đáng lẽ tôi nên tự tay kiểm tra việc này. Sẽ không có lần sau."
Văn Ni Đặc gật đầu:
"Tôi tin tưởng ông."
Ông ta vẫn mang dáng vẻ ôn hòa như mọi khi, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ, chỉ có vài nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ dấu vết của năm tháng.
"Lần này tôi ghé qua vì việc cá nhân. Nhớ giải quyết gọn gàng."
Nói xong, ông ta dẫn theo nhóm vệ sĩ rời đi.
Giám đốc nhà tù lúc này mới tức giận phun một bãi nước bọt xuống đất.
"Chó săn thì cứ làm đúng việc của mình đi. Nhìn cái bộ dạng lén la lén lút của hắn mà xem!" Khuôn mặt ông ta u ám, giọng điệu đầy khinh bỉ. "Chỉ là một lỗi nhỏ không đáng kể, có gì mà phải làm ầm lên!"
Ông ta vẫn còn nhớ hôm đó mình rất vui, uống không ít rượu, được tâng bốc đến choáng váng, tâm trạng hưng phấn cùng cấp phó bước vào khu trung tâm dành cho tội phạm cấp SSS.
Chỉ vì một tin tức chấn động…
Tân Trì đã bị bắt!
Để đảm bảo không có bất kỳ sơ suất nào, từ lúc bắt giữ, áp giải cho đến khi đưa vào nhà tù, ông ta đều đích thân giám sát từng khâu một, căng thẳng đến mức mồ hôi túa ra như tắm, suốt hơn một tháng trời gần như không ngủ. Đến tận bây giờ, cảm giác phấn khích mới thực sự lên đến đỉnh điểm.
Tân Trì đã bị nhốt chặt dưới tầng 23, toàn bộ hệ thống an ninh đã được kích hoạt. Vô số thiết bị điện tử, màn hình giám sát, hàng vạn binh lính thay phiên tuần tra suốt 24 giờ không ngừng nghỉ.
Trái tim đập thình thịch của ông ta cuối cùng cũng có thể trở về l*иg ngực.
Vì đây là nhiệm vụ tuyệt mật cấp cao, ngay cả ông ta cũng chưa từng có cơ hội nhìn thấy Tân Trì.
Người đàn ông đó hành tung quỷ dị, tính cách khó lường, lại có vô số tay chân khắp nơi, đến mức rất ít người được nhìn thấy mặt thật của hắn.
Nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy hưng phấn, trong lòng sôi sục muốn trở về khoe khoang với đồng nghiệp, liền vội vàng bước vào thang máy, lao thẳng xuống tầng sâu nhất.
Lúc thang máy rơi xuống với tốc độ cao, tim ông ta bất giác hẫng một nhịp.
Nhưng ngay sau đó, ông ta tự trấn an bản thân.
Sợ cái gì chứ!
Bom định vị cỡ nhỏ, cùm điện tử, dụng cụ hạn chế cắn… từng lớp từng lớp xiềng xích trói chặt, chỉ tính riêng thiết bị tự hủy cũng có đến 10 cái, gắn chặt vào từng đốt ngón tay. Chỉ cần là con người thì chắc chắn không thể nhúc nhích nổi.
Ông ta thả lỏng đôi chút, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau khi vượt qua 6 trạm quét võng mạc, 3 lớp mật khẩu động, cuối cùng cũng đến khu biệt giam sâu nhất.
Ký ức đến đây bỗng dưng đứt đoạn.
… Mọi chuyện sau đó, giống như một cơn ác mộng.
Lúc ông ta xông vào, vốn định trêu ghẹo đối phương như đùa giỡn với một con mèo bệnh, nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, mặt đã lạnh toát.
Cơn đau rách da xé thịt như mạng nhện lan ra, ông ta choáng váng đưa tay lên sờ.
… Là máu.
Men rượu tan biến trong nháy mắt.
Toàn thân ông ta sởn gai ốc.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là vết thương đã cắt đứt cổ họng ông ta rồi.
Tân Trì bị nhốt trong xiềng xích tầng tầng lớp lớp, căn bản không thể cử động, lại cách một khoảng xa như vậy, rốt cuộc đã dùng cách nào để rạch mặt ông ta?!
Ông ta không kịp suy nghĩ, vội vàng gọi cấp phó đóng cửa khẩn cấp, chật vật lảo đảo chạy vào thang máy. Khi quay đầu lại nhìn vào màn hình giám sát, ông ta vô cùng kinh hãi.
Ông ta nhìn thấy một đôi mắt.
Lạnh lẽo, vô cảm, như thể đã nhận ra ông ta đang theo dõi, gắt gao nhìn chằm chằm vào camera.
Một ánh nhìn đầy sự chết chóc và chế giễu.
Từ hôm đó, ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, ngày ngày theo dõi sát sao tình hình của buồng giam cấp cao nhất, sợ rằng nếu xảy ra chuyện, chính ông ta cũng khó giữ nổi cái đầu.
Nhưng rồi xảy ra một sự cố ngoài ý muốn…
May mắn là không quan trọng.
Mọi chuyện đã được định đoạt. Một tên thổ phỉ vùng vẫy giãy chết thì có thể làm gì được? Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.
Ông ta chậm rãi nhắm mắt, định gọi tên cấp phó, nhưng bỗng nhớ ra…
Cấp phó của ông ta đã chết.
Cảm giác khó chịu đột ngột dâng lên trong lòng.
Ông ta quay sang, lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ mới được đề bạt: “Người đã thấy mặt thị trưởng, xử lý ngay đi.”
Thật đáng tiếc, một cấp phó tài giỏi như vậy.
Nhưng ít ra cũng không chết vô ích.
Ông ta lau mồ hôi lạnh, ngả người xuống ghế sofa bọc da, thò tay vào ngăn kéo lấy ra một điếu xì gà, châm lửa hút một hơi thật sâu.