Nàng Béo Kiều Kiều Ở Thập Niên 80

Chương 10: Đổi thành bà mẹ nào khác cũng sẽ phản đối như vậy

Theo phong tục địa phương, nhà trai phải đưa sính lễ cho nhà gái, thường là để ba mẹ cô dâu giữ.

Nhưng ba mẹ cô rất thoáng. Số tiền sính lễ của chị gái được giao lại cho chị ấy tự quản lý. Nhưng chị ấy nhất định đòi đưa một phần cho ba mẹ. Cô cũng sẽ làm thế, chỉ là cần thời gian tích cóp. Có thể... viết giấy vay trước cũng được.

Vĩnh Lan thở dài: "Trước đây mỗi khi các cô các bà nhắc đến chuyện mai mối là con bỏ chạy mất dép. Mẹ tưởng con còn trẻ con, chưa muốn lấy chồng. Hóa ra trái tim đã thuộc về người ta từ lâu rồi."

Bà chua chát hỏi: "Con thích người ta, nhưng người ta có để ý tới con không? Trên đại học đầy những cô gái thành phố xinh đẹp hơn, trắng trẻo hơn, học giỏi hơn, gia cảnh khá hơn con. Như con nói, sau khi tốt nghiệp được phân công việc làm, có lương rồi, anh ta còn nhớ tới con bé nhà quê này nữa không? Hay sẽ tìm con gái lãnh đạo nào đó để kết hôn?"

Sở Kiều ngẩn ra một lúc, rồi bất chợt cười tươi: "Vì vậy con mới muốn thi đại học đó. Vào đại học rồi, con cũng sẽ gặp được những chàng trai học giỏi, gia đình khá giả. Nhất định sẽ có người chịu nhìn con một cái."

Vĩnh Lan không ngờ cô con gái út lại có "tham vọng" đến thế: "Mơ đi con. Mười đứa như mày cộng lại còn chưa đủ để cho người ta lừa nữa. Cẩn thận bị bắt lên núi đẻ con cho người ta đấy."

Sống trong gia đình hạnh phúc từ nhỏ nên tính tình Sở Kiều khá bộc trực, chẳng giấu giếm mẹ điều gì. Duy chỉ có chuyện thích Tưởng Hoàn là cô giữ kín, nhất là trước khi bị họ hàng tám đời đem ra bàn tán như miếng thịt heo. Lúc ấy, cô cứ ngỡ mình chỉ đơn thuần có thiện cảm với anh mà thôi.

Mãi đến tuổi mười lăm, mười sáu khi bị thúc giục hôn nhân, Sở Kiều mới nhận ra mình đã yêu Tưởng Hoàn. Cô không muốn sống cùng đàn ông nào khác ngoài anh. Dù Tưởng Hoàn có khác xa hình mẫu trong mộng cũng chẳng sao, miễn là được ở bên anh.

Còn chuyện Tưởng Hoàn không yêu cô, mãi mãi không yêu? Thì cô sẽ kiên trì đến ngày anh đổi ý. Sở Kiều chẳng bao giờ để mắt đến trai làng khác - trái tim cô chỉ hướng về mình anh.

Cô gái này tự tin thái quá, chưa từng nghĩ tới khả năng Tưởng Hoàn sẽ không bao giờ chấp nhận mình. Với cô, việc quen biết anh còn khó hơn gấp bội khiến anh yêu lại. Giờ đã làm quen rồi, chẳng có gì là không thể.

"Mẹ mà sợ bắt cóc thì con chẳng dám bước chân ra khỏi nhà suốt đời ấy." Sở Kiều phụng phịu: "Con đâu còn bé bỏng gì mà mẹ dọa vậy?"

Từ nhỏ đã được dạy không theo người lạ, cô có đủ cảnh giác cần thiết.

"Không bé mà còn nói lời trẻ con thế à?" Vĩnh Lan trừng mắt: "Đi với Tưởng Hoàn rồi, lỡ như anh ta không cưới, thiên hạ sẽ chỉ trỏ sau lưng con. Chồng con sau này mà hẹp hòi, còn vì chuyện này mà sinh sự. Thôi im đi, mẹ không đồng ý."

Đổi thành bà mẹ nào khác cũng sẽ phản đối như vậy.

"Vậy... nếu con tự tìm Tưởng Hoàn học toán, bị làng trên xóm dưới bắt gặp rồi mách mẹ..." Sở Kiều nũng nịu: "Mẹ giả vờ không biết chuyện được không?"

Cô có con mắt tinh đời, đâu phải dạng vừa. Chỉ cần nhìn cách Tưởng Hoàn bảo vệ thanh danh và cố tránh mặt cô, đủ biết anh là người tử tế.

"Lâu không bị đòn nên ngứa ngáy hả?" Vĩnh Lan với tay lấy cây chày cán bột treo cạnh tủ bếp, làm bộ dọa đánh.

Sở Kiều đứng im: "Mẹ đánh đi. Đánh đến khi mẹ đồng ý để anh Hoàn dạy toán cho con thì thôi. Nhất định con phải thi đậu đại học Hoa Đô, ra ngoài mở mang đầu óc."

Vĩnh Lan hừ một tiếng: "Nếu muốn mẹ đồng ý thì con phải cam đoan Tưởng Hoàn sẽ cưới con."

Đàn ông con trai khác là chuyện khác, còn Tưởng Hoàn lại hoàn toàn khác biệt.

Bà hiểu rõ Tưởng Hoàn từ nhỏ đã trải qua nhiều khốn khó, nên chẳng nghi ngờ gì nhân phẩm của anh. Bà chỉ sợ con gái mình "một mình thổi kèn đồng", tơ tưởng viển vông mà thôi.

Sở Kiều bĩu môi: "Mẹ ơi, hiện tại anh ấy đâu có thích con. Con còn chưa hẹn hò gì với anh ấy, muốn yêu đương cũng phải đợi con thi đỗ đại học Hoa Đô đã chứ."

Cô tự tin Tưởng Hoàn sẽ yêu mình, nhưng không có nghĩa là ngay lập tức.

Bài kiểm tra toán 13 điểm chắc chắn khiến hình tượng của cô trong mắt anh giảm sút, biết đâu giờ anh đã dán nhãn "đồ ngốc" lên trán cô rồi.

Nên cứ từ từ, chậm mà chắc.

"Suốt ngày trong đầu không biết nghĩ cái gì." Vĩnh Lan trừng mắt: "Tưởng Hoàn giờ nghèo khó, nhưng sau này chưa chắc đã không làm nên nghiệp lớn. Con không nắm bắt cơ hội à?"