Một Ngày Nào Đó Trong Tháng Ba

Chương 3

"Một phần mở cửa tiếp khách, chủ nhân ban đầu là bậc thầy tranh sơn dầu trường phái trừu tượng của thế kỷ trước."

Phương Lan Khê hờ hững liếc qua, giọng điệu nhàn nhạt: "Bây giờ đã thành sân golf rồi."

"Lan Khê có đến đây không? Chơi golf ấy?"

"Biết một chút, nhưng sau này Sơn Châu phản đối nên tôi cũng không đi nữa."

"Là sợ nắng sao?"

Phương Lan Khê lắc đầu, ngón út khẽ ấn vào cần xi-nhan, chiếc xe theo đó quẹo phải, lướt qua những lùm cây rậm rạp. Lối vào trang viên rất kín đáo, xe chạy qua gần như không thấy bóng dáng.

Tán cây lớn đổ bóng xuống che phủ toàn bộ khu nhà, sỏi đá dưới bánh xe phát ra âm thanh lạo xạo, nhưng ngồi trong chiếc SUV đô thị này gần như không cảm nhận được gì.

Với tư cách là trợ lý, ngoài công việc chính đôi khi Thẩm Trạch cũng hỗ trợ chăm sóc một số sinh hoạt hằng ngày. Nhưng anh luôn biết điểm dừng, chưa từng vượt qua giới hạn.

Thế nhưng, từ lúc nào quan hệ giữa họ đã thay đổi?

Thẩm Trạch chống cằm, nhìn bóng cây lướt qua cửa kính.

Theo nhịp xe di chuyển, con búp bê nhỏ treo ở gương chiếu hậu cũng đung đưa qua lại. Ánh mắt anh khẽ dừng lại rồi vươn tay nắm lấy bàn chân vải, định cẩn thận quan sát.

"Tới rồi, vào đi thôi."

Lời nói của Phương Lan Khê kéo anh trở lại thực tại.

Thẩm Trạch theo bản năng tháo dây an toàn, cảm giác bị ràng buộc nhạt dần.

Khác với những căn hộ cao tầng lạnh lẽo giữa trung tâm thành phố, biệt thự bốn tầng trước mặt mang theo dấu vết của năm tháng.

Đứng trước hàng rào sắt, Thẩm Trạch cầm trên tay món đồ chơi chuẩn bị tặng cho Phương Sơn Châu, thử đẩy cổng, nhưng đổi lại chỉ là cánh cửa khóa chặt.

"Sơn Châu, ra đây đi."

Bên kia, Phương Lan Khê vừa tắt máy xe, thấy cửa rào bị khóa từ bên trong, chân mày khẽ nhíu: "Tối qua đã nhắc nhở con rồi."

Nghe vậy, đầu ngón tay Thẩm Trạch tê dại.

Anh quay đầu, trong mắt thoáng hiện sự ngỡ ngàng.

Tối qua, hai người họ còn ở suối nước nóng ngoại thành, sau khi kết thúc đêm hoang đường đó trời cũng gần sáng. Thế mà Phương Lan Khê vẫn lái xe hàng chục dặm trở lại đó, rồi sáng nay lại chạy đến đây sao?

Giọng nói của Phương Lan Khê vừa dứt, cánh cửa bên trong cũng chậm rãi mở ra.

Một giọng nam trẻ tuổi, mang theo sự mệt mỏi vang lên từ bên trong: "Đêm qua tôi đã thức trắng gần như không ngủ, giờ còn phải làm bảo vệ cửa cho cặp uyên ương các người nữa à?"

Người vừa xuất hiện khoác trên mình một chiếc áo ngủ, dây thắt lỏng lẻo thả xuống hai bên. Bên trong là một chiếc áo rộng thùng thình không tay, cổ áo gần như chẳng còn tác dụng gì, để lộ một mảng lớn l*иg ngực trong làn sương lạnh của sáng sớm đầu xuân.

So với Phương Lan Khê, ngũ quan của cậu ta kém xa, nhưng khí chất lại rất đặc biệt. Nghe nói cậu ta đã luyện tập ba lê trong nhiều năm, đến mức khi đi đường đầu gối cũng không hề gập xuống.