Vào ban đêm, khi Diệp Bán Hạ vẫn còn đang say giấc, đột nhiên mơ thấy một giấc mơ.
Cô mơ thấy Trần Tuấn Đông đi săn ở trong núi và bị thương ở chân phải. Nhưng những người trong đội của anh đã bỏ rơi anh khi thấy anh không thể đi lại.
“Trần Tuấn Đông”
Diệp Bán Hạ giật mình từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Sau khi thức dậy, cô không thể ngủ được, tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, Diệp Bán Hạ đứng phắt dậy, cô cầm đèn dầu đi đến phòng Trần Tuấn Đông, vỗ nhẹ vào cửa hai lần, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
“Trần Tuấn Đông”
“Anh ở đó chứ?”
Diệp Bán Hạ gõ cửa nhưng cô không nhận được phản hồi.
Trong căn phòng nhỏ, cô đi vào nhưng không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, ngay cả chăn bông trên giường cũng được gấp gọn gàng.
“Người này thật sự đi về phía sau núi sao?”
Nghĩ tới đây, Diệp Bán Hạ không thể ngồi yên. Cô đi vào phòng mặc áo khoác, cầm theo đèn dầu, lấy que lửa rồi bước vào màn đêm đen kịt.
Ngọn núi kia nằm ở cuối thôn.
Nhà của họ cách đó không xa, chỉ trong chốc lát Diệp Bán Hạ đã đến chân núi. Cô vừa đi vào núi vừa hét tên Trần Tuấn Đông, cây gậy lửa trong tay không ngừng đập trước mặt, mấy con vật đột ngột chạy ra vài lần khiến cô giật mình.
Càng lúc càng đi vào sâu hơn.
Cảm giác bình yên của núi rừng lúc này lại càng đáng sợ hơn.
Diệp Bán Hạ cẩn thận đi về phía trước, không ngừng gọi tên Trần Tuấn Đông, không biết mình đã đi bao lâu, đột nhiên cô nghe được phía dưới có tiếng yếu ớt đáp lại.
“Trần Tuấn Đông.”
“Tôi ở đây…”
Diệp Bán Hạ dừng lại, cẩn thận xác định phương hướng.
Khi cô tìm thấy Trần Tuấn Đông, chân phải của anh đã bị mắc kẹt trong một khe đá lớn, kẹt ngay tận gốc đùi.
Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của Diệp Bán Hạ là nghĩ anh sẽ không bị thương ở chỗ đó đúng chứ?
Nghĩ đến đây cô không khỏi lên tiếng hỏi anh.
Trần Tuấn Đông vốn rất cảm động trước sự xuất hiện của cô, im lặng một lúc rồi nói: “Nó kẹt ở đùi tôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Diệp Bán hạ đặt ngọn đèn dầu xuống đất, chạm vào nó hai lần với vẻ mặt không thể tin được.
“Thật sự là như vậy sao?’
Trần Tuấn Đông: “Em mang đèn dầu lại đây, tôi xem có thể ra được hay không.”
Diệp Bán Hạ làm theo, nhìn Trần Tuấn Đông không ngừng đổi góc muốn rút chân ra, Diệp Bán Hạ không kìm được mà hỏi anh: :Không có việc gì mà lên trên núi làm gì?”
“Tìm thỏ.”
“Tìm thỏ? Sao lại tìm thỏ?”
Trần Tuấn Đông liếc cô một cái, sau đó cúi đầu: “Bắt cho em ăn.”
Diệp Bán Hạ nuối lời muốn chửi trên môi xuống, cô cố chịu đựng, nhưng vẫn là không nhịn được nữa mà hỏi: “Vậy cũng không cần phải nửa đêm nửa hôm chạy vào núi chứ, nếu em không đến đây thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Sao em biết tôi ở đây?”
Diệp Bán Hạ không thể nói với anh rằng mình nằm mơ, thấy anh ở sau núi chờ chếch, liền chạy đến đây được.
“Em nhìn ở trong sân không thấy gùi với dao rựa, đoán anh có thể đã đi tới sau núi, nửa đêm sợ anh xảy ra chuyện gì nên liền tới nhìn thôi.”
Trần Tuấn Đông không nói gì, chỉ liếc nhìn cô. Diệp Bán Hạ bình tĩnh nói dối, nhịp tim đập thình thịch, trừng mắt nhìn anh: “Anh nhìn cái gì thế? Sau này anh biết phải đối xử tốt với vị cứu tinh của mình rồi chứ?”
Sau đó, Trần Tuấn Đông dùng dao rựa đập vào các vết nứt trên đá một lúc, sau đó với sự giúp đỡ của Diệp Bán Hạ, anh đã nhanh chóng giải thoát được chân phải bị kẹt của mình.
“Anh ổn chứ?”
Đối mặt với sự quan tâm của cô, Trần Tuấn Đông đang định nói không sao thì anh nhìn theo ánh mắt của cô, nhận ra muốn hỏi bộ phận đàn ông dưới háng của mình. Anh không khỏi tối sầm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói ta hai chữ: “Tôi ổn.”