Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 4

Đang lúc nàng đang cố gắng hồi tưởng thì cánh cửa phòng bị ai đó khẽ đẩy ra. Một bóng người mờ ảo xuất hiện bên ngoài rèm cửa.

Sở Ưu vén rèm bước vào.

Thấy tiểu thư của mình đã tỉnh lại, Sở Ưu sững sờ một lát rồi vỡ òa trong niềm vui:

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”

Sở Ưu đặt bát thuốc xuống bàn, nhanh chóng chạy đến mép giường, nắm chặt lấy tay Lâm Táp Táp.

Nàng ấy kích động đến mức nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa kể:

“Lúc đầu biết tiểu thư rơi xuống vách núi, nô tỳ cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa. May mà có Hạ thiếu gia dẫn người lục soát dưới chân núi suốt ba ngày ba đêm nên mới tìm thấy người. Nhưng lúc đó, tiểu thư chỉ còn hơi thở thoi thóp thôi, ô ô ô ô…”

“Tiểu thư, thật may là người đã tỉnh lại!”

Khi nhìn thấy Sở Ưu, Lâm Táp Táp vốn dĩ không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng sau khi nghe những lời kể buồn khổ của nàng ấy, nét mặt nàng từ từ trở nên vặn vẹo.

Nàng đã nhớ ra rồi.

Nhớ ra lý do tại sao mình lại nằm hôn mê trên giường suốt nửa năm!

Nửa năm trước, tông môn tổ chức một cuộc thi nhỏ. Họ thiết lập một trận pháp trong rừng và thả ba con yêu thú ra. Tất cả các đệ tử trong kỳ Trúc Cơ đều được lệnh vào rừng thử sức.

Ai có thể bắt được yêu thú thì tông chủ sẽ thưởng cho viên tiên đan quý giá.

Đây là một sự kiện náo nhiệt mà Lâm Táp Táp không thể bỏ lỡ.

Tông môn mà nàng đang ở tên là Vân Ẩn Tông, tông chủ Lâm Phù Phong chính là phụ thân ruột của nàng. Mặc dù nàng có một phụ thân quyền uy, nhưng bản thân nàng là kẻ vô dụng, từ nhỏ đã yếu ớt, cơ thể mỏng manh, hoàn toàn không có khả năng tu luyện. Thêm vào đó, Lâm Táp Táp rất lười biếng, chỉ thích trang điểm và mặc quần áo đẹp suốt ngày. Đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa đạt tới kỳ Luyện Khí.

Theo quy định, chỉ có những đệ tử kỳ Trúc Cơ mới được phép vào rừng bắt yêu thú.

Nhưng không sao, quy định là vật chết, con người là vật sống. Dù Lâm Táp Táp không có tu vi, nàng vẫn có một phụ thân đầy quyền lực. Chỉ cần nhõng nhẹo một chút, phụ thân nàng sẽ đồng ý cho nàng tham gia. Thậm chí, ông còn dặn dò các đệ tử đáng tin cậy của mình phải trông coi nàng cẩn thận.

Lần này, mục đích vào rừng của Lâm Táp Táp không chỉ là để tham gia cuộc vui, mà còn vì một người.

Người đó là Lạc Thủy Vi, là cô nhi được phụ thân nàng nhặt về và nhận làm đệ tử tám năm trước. Lạc Thủy Vi trở thành nữ đệ tử duy nhất trong thế hệ của họ, bây giờ nàng ta cũng chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này.

Lâm Táp Táp ghét cay ghét đắng Lạc Thủy Vi. Ngay từ khoảnh khắc nàng ta bước vào tông môn, toàn bộ cơ thể và sợi tóc của Lâm Táp Táp đều gào thét bài xích nàng ta.

Trong suốt tám năm, sự chán ghét ấy ngày càng tích tụ, đến mức bây giờ đã chuyển thành ý định muốn gϊếŧ chết Lạc Thủy Vi.

Lần này nàng tiến vào vào rừng rậm, kỳ thật là muốn mượn cớ tham gia náo nhiệt để gϊếŧ chết nàng ta.