Đáy mắt Sở thị ánh lên ý cười trào phúng — chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi. Nhập phủ đã hai năm, vậy mà đến giờ vẫn chưa nhìn thấu tình thế. Hầu gia là người thế nào? Khi yêu chiều ngươi, ngươi chính là bảo vật trong tay chàng; khi không còn sủng ái, ngươi thậm chí còn chẳng bằng viên gạch xanh dưới sân kia.
Nàng ta gần đây ồn ào, chẳng qua là vì nhận ra sự sủng ái dành cho mình ngày càng phai nhạt mà thôi.
Nhìn đứa con gái mình nâng niu từ nhỏ, nay đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, ánh mắt Sở thị lại nhuốm thêm vài phần hiền từ: "Cũng sắp đến trưa rồi, ở lại ăn cơm đi."
Giữa lúc hai mẹ con trò chuyện, nha hoàn đã dâng lên bát chè đậu xanh ướp lạnh. Lạc Y Nhi đưa tay đón lấy, tay áo theo đó trượt xuống, để lộ cổ tay trắng muốt như ngọc. Nàng bưng bát chè, nhấp từng ngụm nhỏ, để hương vị thanh mát thấm vào tận đáy lòng, cảm thấy cả người khoan khoái hơn hẳn. Nhìn thấy Sở thị không có vẻ gì là buồn bã, nàng liền ngẩng đầu, nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì con không khách sáo với mẫu thân nữa."
Buổi trưa dùng bữa xong, Lạc Y Nhị dẫn theo Linh Lung trở về Vân Hà viện. Vừa vào phòng ngồi xuống chưa bao lâu, Linh Lung—trước đó vẫn chờ ngoài sân — chậm rãi bước đến, bưng một bát sữa hoa quả ướp lạnh dâng lên cho nàng, rồi cười khẽ, như tùy ý mà nói:
"Nghe nói bên Lạc Vân Các, sáng nay đại tiểu thư tỉnh dậy, ở trong phòng ngồi lặng thật lâu."
Nói xong liền lùi lại một bước. Bên cạnh, nha hoàn tam đẳng đang quạt gió cúi đầu không lên tiếng. Ngọn quạt không thể vung quá nhẹ, khiến chủ tử cảm thấy nóng, cũng không thể quạt quá mạnh, làm tóc mai bị gió thổi loạn. Nha hoàn đã quen tay, cẩn thận khống chế lực đạo sao cho vừa vặn.
Lạc Y Nhi nâng bát sữa hoa quả, đáy mắt trong trẻo bỗng chốc mông lung. Năm năm qua, nàng đã quen với thân phận đích tiểu thư của phủ Tề Hầu, suýt nữa thì quên mất bản thân trước kia từng ra sao. Chờ đợi suốt năm năm, cuối cùng cũng nghe được tin tức từ Lạc Vân Các, nàng lại cảm thấy có phần nhẹ nhõm như bụi trần rơi xuống đất.
Kiếp trước, nàng chỉ là một đứa con riêng. Người đàn bà sinh ra nàng cả đời chỉ biết đến tình yêu, sau này gặp được chân ái, lại xem nàng là gánh nặng, liền dứt khoát vứt bỏ nàng mà theo người khác rời đi.
Lão già kia có tiền, sau khi nhận được tin liền sai người tìm nàng về. Nàng từ nhỏ đã có chút tâm cơ, biết rõ lão ta không đáng tin, bèn tìm cách dựa vào đứa con hợp pháp đường đường chính chính của lão.
Nhà họ Lạc vốn là gia đình giàu có, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chẳng ai để tâm đến ai. Khi nàng bước chân vào Lạc gia, đại ca của nàng mới chỉ mười tuổi, trong nhà ngoài mấy bảo mẫu ra thì chẳng còn ai khác.