Ngồi trên phi thuyền hướng đến dinh thự nhà họ Từ, Từ Linh Cừ quan sát quang cảnh xung quanh. Khi tiến vào khu trung tâm thủ đô tinh, những tòa nhà cao tầng dần biến mất, nhường chỗ cho một bức tượng cơ giáp khổng lồ, bao quanh bởi đài phun nước và muôn vàn loài hoa rực rỡ.
Khác với thế giới ngoài kia tràn ngập hơi thở khoa học viễn tưởng, nơi này lại mang dáng vẻ của một chốn thần tiên biệt lập, nơi chỉ dành riêng cho tầng lớp quý tộc của Đế quốc.
Nhờ hệ thống mô phỏng sinh thái, nhiệt độ và độ ẩm ở đây luôn duy trì ở mức dễ chịu quanh năm. Điều kiện môi trường lý tưởng đến mức ngay cả những loài hoa có mùa nở khác nhau như mai tuyết trắng và hoàng anh xuân cũng có thể cùng khoe sắc trong một vườn hoa.
Ở đây như Vườn Địa Đàng được thượng đế tạo ra.
Họ tiếp tục đổi sang một chiếc xe chuyên dụng để đến dinh thự nhà họ Từ.
Khi xe dừng lại, Gina cẩn thận đỡ cô xuống.
Dinh thự nhà họ Từ có một phong cách kiến trúc kỳ lạ, không thuần Trung cũng chẳng phải phương Tây, trông giống hệt những dinh thự của các quân phiệt thời Dân Quốc. Trên cổng lớn còn treo một tấm bảng khắc ba chữ "Từ Công Quán" bằng ngôn ngữ tinh tế, thoạt nhìn lại có nét tương đồng với chữ Khải.
"Phu nhân muốn gặp cô trước. Thượng tướng vẫn đang tham gia hội nghị." Gina nghiêng người, hạ giọng nhắc nhở: "… Phu nhân là người khá thẳng tính."
Rõ ràng đang cố ý nhắc nhở cô.
Từ Linh Cừ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tỏ ý đã hiểu, rồi đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra. Sàn nhà trong dinh thự nhà họ Từ dường như được làm từ vật liệu đặc chế, bề mặt lấp lánh như thể có gợn sóng, khiến người ta có cảm giác đang bước đi trên mặt hồ.
Từ Linh Cừ ngước lên nhìn, bắt gặp một người phụ nữ tóc vàng óng đang đứng bên bàn làm việc bằng đá đen. Chiếc sườn xám xanh nhạt ôm trọn lấy đường cong hoàn hảo của bà ta. Gương mặt mang nét Tây phương rõ rệt, nhưng đôi mắt lại sắc sảo như mỹ nhân bước ra từ tranh cổ phong phương Đông.
Đây chính là phu nhân của Thượng tướng Từ Trình Bích - Catherine.
Từ Linh Cừ khẽ cúi người: “Chào phu nhân.”
Catherine liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Chào, lại gần đây.”
Thiếu nữ trước mặt mặc một chiếc váy dài màu nâu nhạt, khoác thêm một tấm khăn mỏng. Khuôn mặt quá mức tái nhợt, trông như bệnh nặng mới khỏi, mái tóc đen dài và đôi mắt tối sâu thẳm càng làm nổi bật làn da nhợt nhạt, tựa như bức tranh than chì được vẽ tỉ mỉ.