Hứa Tô Tô len lén lùi về phía sau.
Thế giới tương lai này thật quá kỳ lạ. Kể từ khi cô đến đây, không chỉ hiếm khi nhìn thấy con người, mà điều khiến cô kinh ngạc hơn cả chính là… cô chưa từng gặp một người phụ nữ nào.
Hơn nữa, cư dân ở đây dường như ai cũng mang trong mình cơn giận chỉ chực chờ bùng nổ. Chỉ cần một câu nói không hợp, họ sẵn sàng ra tay ngay lập tức.
Chàng trai tóc xanh không hề dao động trước thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Phỉ Liệt. Đôi mắt băng lãnh nhìn Phỉ Liệt chằm chằm.
Đúng lúc này, giọng nói máy móc vang lên khắp đại sảnh:
"Tân sinh đã đăng ký nhập học vui lòng đến nhận thẻ thân phận trong vòng 6 giờ trước khi di chuyển về ký túc xá.
Nhắc lại: Tân sinh đã đăng ký nhập học vui lòng đến nhận thẻ thân phận trong vòng 6 giờ trước khi di chuyển về ký túc xá."
Phỉ Liệt khẽ nhếch môi, thu lại khí thế sắc bén, nhún vai nói: "Lần này tha cho cậu."
Hứa Tô Tô lập tức nép sang một bên, nhường đường cho đám "đại lão" đi trước nhận thẻ thân phận.
Nhưng lúc Phỉ Liệt định rời đi, ánh mắt cậu chợt quét qua Hứa Tô Tô.
"Nhóc con, không đi à?"
Hứa Tô Tô còn chưa kịp đáp, bàn tay to lớn của Phỉ Liệt đã túm lấy cô, kéo cô đi theo một cách không thương tiếc.
Cô bị lôi đi loạng choạng, chưa kịp phản ứng đã nghe cậu tặc lưỡi chê bai:
"Yếu quá."
Một giây sau, cậu nở một nụ cười đầy hào hứng:
"Đi theo tôi. Từ giờ ở Học viện Quân sự Lance, tôi sẽ bảo vệ nhóc."
Dù sao thì… với dáng vẻ yếu ớt này, nếu không có ai che chở, nhóc con này chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến mức chẳng còn mảnh vụn nào sót lại.
Phỉ Liệt thầm nghĩ.
Đúng lúc này, một âm thanh hít khí lạnh khẽ vang lên.
Bước chân Phỉ Liệt khựng lại, hàng mày kiêu ngạo cau lại đầy khó chịu, giọng nói cộc cằn bật ra:
“Lại chuyện gì nữa?”
Hứa Tô Tô theo bản năng lùi về sau hai bước.
Người ở thế giới tương lai này không chỉ có kỹ thuật trị liệu tiên tiến mà còn sở hữu thể chất vượt trội. Nhưng cô thì không giống bọn họ.
Nếu người thanh niên này thực sự động tay với cô, có khi cô còn chưa kịp đợi đến lúc robot chữa trị xuất hiện đã gục xuống mất rồi...
Chính cái hành động lùi lại ấy càng khiến Phỉ Liệt mất kiên nhẫn hơn.
Bình thường khi nhìn người khác sợ hãi né tránh, cậu đáng lẽ phải rất hài lòng với uy lực của mình.
Nhưng không hiểu sao, khi thấy dáng vẻ e dè của Hứa Tô Tô, cậu lại cảm thấy bực bội vô cớ.
“Lùi cái gì? Tôi cũng không ăn thịt nhóc.”