Sổ Tay Chăn Nuôi Bé Thỏ Của Người Cuồng Lông Xù

Chương 13

Bùi Trường Kỵ dựa lưng vào xe nghe điện thoại. Hàng hóa ở hải quan gặp sự cố, cần người phụ trách trực tiếp đến hiện trường kiểm tra.

Trong lúc nghe điện thoại, anh hút một điếu thuốc khẽ thở dài: “Toàn đám vô dụng.”

Cúp máy, anh quay đầu qua liền thấy Lê Nhân đứng yên ở đó, mặt đỏ bừng.

“Còn chuyện gì nữa à?” Bùi Trường Kỵ hỏi.

Mái tóc mềm mại của Lê Nhân bị gió thổi bay, những sợi tóc che đi đôi mắt mờ ảo của cậu. Cậu cầm túi thuốc, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại như gió lọt vào tai Bùi Trường Kỵ.

“Xin lỗi vì làm mất thời gian hôm nay của ngài, tôi sẽ mau chóng khỏe lại thôi.”

Bùi Trường Kỵ hút một hơi thuốc thở ra làn khói trắng, khẽ ừ một tiếng, giọng trầm lặng: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”

Có vẻ như cậu nhóc này còn ngoan ngoãn hơn anh tưởng tượng.

Anh nghĩ rằng những omega trong gia đình liên hôn như nhà họ Lê sẽ đều khôn khéo, tham tiền, nịnh bợ, nhưng những điều đó không hề có ở Lê Nhân.

Lê Nhân khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Rất tốt.

“Bùi tiên sinh.” Lê Nhân nắm chặt túi thuốc, sau khi anh lên xe, cậu mới cẩn thận tiến lại gần.

Cửa xe hạ xuống.

Lê Nhân đỏ bừng đôi mắt vì gió, tay siết chặt túi thuốc cứu mạng, nhìn có vẻ yếu ớt như một bệnh nhân nhỏ, xương quai xanh mảnh mai lộ ra. Cậu thử hỏi, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm nay ngài còn về không?”

Bùi Trường Kỵ quay lại, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, hỏi: “Cậu hy vọng tôi về sao?”

Ánh mắt của anh tối lại, mang theo một vẻ phức tạp khó tả, khiến người ta không thể hiểu được.

Trong đôi mắt trong trẻo của Lê Nhân ánh lên một chút kỳ vọng: “Vâng, tôi hy vọng ngài sẽ về.”

Nếu anh ta không về, thuốc chẳng phải mua phí sao?

“Chỉ là liên hôn thôi, đừng có quấn quýt thế, tôi không thích.”

Xe lập tức rời đi để lại làn bụi đường mờ mịt sau lưng.

Lê Nhân đứng ngoài sân, vẫy tay tiễn xe đi.

Cảnh tượng này khiến thím Vương không khỏi thương xót, thím xoa đầu Lê Nhân: “Đứa trẻ ngốc này, ngài ấy không biết nhìn người, về sau rồi cũng sẽ thích cậu thôi, đừng buồn nhé~”

Lê Nhân mỉm cười, quay đầu lại: “Cháu không buồn đâu, không sao đâu mà!”

Thím Vương lại càng thấy xót xa cho rằng đứa nhỏ này chỉ đang gượng cười che giấu nỗi buồn, thím vội đỡ cậu lên lầu nghỉ ngơi.

Nghe bảo Lê Nhân nói muốn ăn thịt anh đào và cơm dứa, thím Vương vui vẻ đáp lại: “Được, thôi lên lầu đi, cậu vốn đã bị cảm rồi đó đừng để gió thổi nữa.”

* Thịt anh đào: một món ăn làm từ quả anh đào.

Trong xe, Liên Tống nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lê Nhân đang đứng trước cổng vẫy tay chào, trong lòng cậu ta bỗng nghẹn lại, xót xa đến khó chịu. Rõ ràng người đáng trách là ông chủ, nhưng sao cậu ta lại thấy đau lòng đến thế?

Thật sự quá đáng thương… quá đáng thương rồi!

“Chủ tịch Bùi, Lưu phu nhân vừa gọi nói em trai ngài từ nước ngoài đã quay trở về, mong ngài đến dự tiệc mừng thọ của lão gia.”

Bùi Trường Kỵ khẽ hừ lạnh: “Biết tôi nhận được phần thừa kế nên bắt đầu cuống cuồng rồi chứ gì.”

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại bất giác nghĩ đến đêm qua — một giấc ngủ yên bình hiếm hoi suốt nhiều năm qua.

Bao năm nay, tinh thần anh luôn căng như dây đàn, một giấc ngủ trọn vẹn dường như đã trở thành điều xa xỉ. Có lẽ... thời gian tới anh lại chẳng thể ngủ yên được như đêm qua.

Tin tức tố của omega đó…

Yết hầu người đàn ông khẽ chuyển động, anh hít một hơi thật sâu: “Bên hải quan để người khác xử lý, kẻ gây chuyện thì bắt hết lại những kẻ còn lại tôi sẽ đích thân thẩm vấn.”

Liên Tống đáp: “Vâng ạ.”