Lục Thừa Hách có thói quen chạy bộ buổi sáng, đồng hồ sinh học cực kỳ chính xác. Vừa tỉnh dậy, anh đã thấy ổ chó đặt ở đối diện giường và con chó con nằm ngủ xoay tứ phía bên trong đó. Cái con chó Samoyed nhỏ này ngoan hơn anh tưởng, cả đêm không hề gây ồn, điểm này khiến anh có chút hài lòng. Nếu nó mà quậy phá ban đêm, chắc chắn anh đã quăng nó ra ngoài từ lâu rồi.
Có điều, tư thế ngủ xấu quá. Không biết huấn luyện viên chó có chỉnh sửa được không? Nghĩ thế, Lục Thừa Hách đứng dậy đi rửa mặt.
Vừa nghe thấy tiếng động, Tả Ninh lập tức mở mắt, cậu lật người bật dậy ngay lập tức. Tối qua ngủ sớm, nên giờ đã tỉnh, bụng đói meo, tiếc là thức ăn trong bát chỉ có định mức, tránh để chó con ăn quá nhiều mà bội thực. Đêm qua đói quá đã ăn hết sạch thức ăn còn sót lại, giờ thì không còn gì để ăn nữa.
Thấy Lục Thừa Hách thức dậy, cậu nhanh chóng lon ton chạy theo.
Lục Thừa Hách vào nhà vệ sinh, cậu ngồi chờ ngoài cửa. Anh đánh răng rửa mặt, cậu ngồi yên bên cạnh. Anh vào phòng thay đồ, cậu liền tranh thủ chạy vội vào góc có nhà vệ sinh dành riêng cho chó, giải quyết xong xuôi rồi lại ra ngồi ngay cửa phòng chờ.
Chẳng mấy chốc, Lục Thừa Hách bước ra trong bộ đồ thể thao.
Hôm qua anh mặc đồ ở nhà, dù vậy vẫn không giấu được khí chất lạnh lùng. Có lẽ do bản năng của động vật nhỏ, Tả Ninh cảm giác có gì đó rất nguy hiểm khi đứng trước mặt anh.
Nhưng hôm nay, có lẽ do tóc chưa chải, lại mặc bộ thể thao tràn đầy sức sống, khí chất sắc bén kia dường như đã dịu đi ít nhiều. Lúc này, Tả Ninh mới nhận ra Lục Thừa Hách có lẽ không lớn tuổi lắm, nhưng dáng người thì quá đẹp, vòng eo thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp khiến cậu nhìn mà thèm thuồng.
Lục Thừa Hách nhìn con chó nhỏ đang ngồi ngay cửa đợi mình, hiếm khi nở một nụ cười. Không đợi Tả Ninh phản ứng, anh đã xoay người đi thẳng ra ngoài. Tả Ninh lập tức chạy theo, dù đồ ăn cho chó có dở thế nào, thì nó vẫn là thức ăn. Đói thì chẳng có quyền kén chọn!
Không biết sáng nay người đàn ông này sẽ ăn gì nhỉ? Liệu cậu có được ăn ké không? Nhưng cho dù hôm nay chưa ăn được thì chỉ cần cậu củng cố địa vị trong gia đình này, một ngày nào đó, chắc chắn cậu sẽ được ăn thức ăn của con người!
Lục Thừa Hách đi ra sân sau, quản gia và người hầu đã đứng sẵn dưới mái hiên, cầm theo khăn và các vật dụng khác. Lúc này, Tả Ninh mới nhận ra mình vẫn chưa hiểu hết về độ giàu có của gia đình này.
Cậu cứ tưởng đây chỉ là một căn biệt thự lớn, nhưng không, nơi này đâu phải biệt thự, mà là một trang viên như trên phim truyền hình! Ai đời sân sau lại rộng như một khu rừng nhỏ, còn có cả hồ nhân tạo khổng lồ? Cậu có phải đã xuyên vào một bộ phim thần tượng Mary Sue nào đó rồi không?
Không hề hay biết Tả Ninh đang đơ người vì choáng ngợp, Lục Thừa Hách khởi động gân cốt rồi cúi đầu dặn dò: "Ở yên đây, không được chạy lung tung."
Nói xong, anh bắt đầu chạy bộ. Thấy Tả Ninh ngoan ngoãn ngồi nguyên tại chỗ, anh mới tăng tốc.
Nhìn theo bóng dáng Lục Thừa Hách chạy xa dần, Tả Ninh ủ rũ nằm bẹp xuống đất. Làm chó có một lợi thế duy nhất là có thể nằm dài bất cứ lúc nào. Nhưng mà… Đói quá! Bữa sáng đâu? Cậu đói đến mức sắp ngất luôn rồi!
Tả Ninh cảm giác như đã chờ cả thế kỷ, cuối cùng cũng thấy Lục Thừa Hách chạy về. Chẳng đợi quản gia hay người hầu làm gì, cậu lập tức lao đến, bám lấy chân anh: "Gâu~" Có thể ăn sáng chưa? Sắp chết đói rồi!
Ngay từ lần đầu nhìn thấy con chó này, Lục Thừa Hách đã nhận ra nó không hề sợ mình. Anh trời sinh không có duyên với động vật, dù là con vật thân thiện nhất khi gặp anh cũng sẽ tỏ ra e dè. Anh cũng sợ làm đau chúng, nên từ nhỏ đã hình thành thói quen không nuôi, không chạm vào thú cưng.
Vậy nên, ai cũng tưởng rằng anh không thích động vật. Dần dần, xung quanh anh chẳng còn ai nuôi thú cưng nữa.
Thế mà bây giờ, con chó nhỏ này lại dám bám chặt lấy anh không rời.
Lục Thừa Hách nhận khăn từ quản gia, lau mồ hôi rồi cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ đang bám dính mình. Anh cúi người bế nó lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Quản gia đứng phía sau, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Có vẻ như thiếu gia không phải không thích động vật, chỉ là trước giờ chưa gặp được con nào hợp mắt thôi? Đúng là phu nhân có mắt nhìn, chọn một lần là trúng ngay!
Lục Thừa Hách đặt Tả Ninh lên sofa trong phòng tắm, lấy tay ấn nhẹ vào trán nó: "Không được nhúc nhích."
Tả Ninh lập tức bất động, Lục Thừa Hách nhìn vậy không khỏi bật cười: "Thông minh lắm." Nói xong, anh xoay người vào buồng tắm.
Tả Ninh đói đến mức hoang mang về cuộc đời, nằm trên sofa cắn móng chân mình. Cái đệm thịt tròn trịa cũng khá ngon miệng, vừa nãy còn được lau sạch, có mùi thơm dễ chịu nữa.
Bước ra thấy cảnh tượng này, Lục Thừa Hách lập tức nhíu mày, đi tới vỗ nhẹ vào chân nó: "Không được cắn. Cắn nữa thì không cho ăn đâu." Nếu ăn phải lông mà sinh tật thích gặm bậy, sau này rất khó kiểm soát.
Nói xong, anh lại vỗ thêm hai cái để nó nhớ, rồi chỉ vào cái mũi đen nhỏ: "Không được ăn linh tinh, nếu không sẽ bị phạt."
Nhưng thay vì sợ hãi, Tả Ninh lại vẫy đuôi một cái, vươn chân cào cào vào người anh, lạnh lùng thì đáng sợ, chứ dữ thì ít ra vẫn còn cảm xúc.
Lục Thừa Hách thấy nó cứ quấn lấy mình cũng không biết có hiểu lời mình nói hay không. Anh nghĩ chắc phải tìm một huấn luyện viên dạy dỗ nó cẩn thận.
Khi vào phòng ăn, anh ngồi xuống rồi nói: "Làm vài món nó có thể ăn, không cần giới hạn trong thức ăn cho chó."
Quản gia gật đầu: "Tôi đã liên hệ với chuyên gia dinh dưỡng cho thú cưng. Hôm nay sẽ đổi khẩu phần ăn cho cậu chủ nhỏ, làm từ thịt bò, vụn bánh mì và bột dinh dưỡng."
Lục Thừa Hách không cho người đặt bát ăn xuống đất, mà đặt lên ghế bên cạnh anh. Đến khi bát ăn được mang lên, mắt Tả Ninh sáng lên. Từ thức ăn cho chó lên đến bánh mì, đây cũng coi như là một bước đột phá rồi nhỉ. Hơn nữa, hôm qua còn bắt cậu ăn trên đất, hôm nay đã được lên ghế rồi, địa vị này đang tăng lên từng ngày đó!
Khi miếng vụn bánh mì trộn với thịt bò non được đưa vào miệng, Tả Ninh lần đầu tiên có cảm giác muốn khóc vì xúc động trước thức ăn. Tuy vẫn không có nhiều hương vị, nhưng dù sao cũng ngon hơn thức ăn cho chó cả trăm lần!
Lục Thừa Hách thấy con vật nhỏ này ăn thức ăn đặc biệt ngon miệng hơn ăn thức ăn cho chó, liền nói với quản gia: "Trong phạm vi không ảnh hưởng đến sức khỏe, cố gắng cho nó ăn những gì nó thích."
Quản gia gật đầu đáp lời. Cho chó ăn thức ăn cho chó, đối với người bình thường mà nói, chỉ là để tiện lợi. Thức ăn cho chó chứa nhiều chất dinh dưỡng mà chó cần, ăn thức ăn cho chó sẽ khỏe mạnh hơn. Nhưng đối với nhà họ mà nói, chất dinh dưỡng mà chó cần hoàn toàn có thể lấy từ thức ăn, sau này cũng sẽ có người chuyên trách thức ăn cho chó.
Nếu không phải phu nhân đột nhiên hứng thú muốn nuôi chó, khiến họ chuẩn bị có phần luống cuống, chưa kịp thuê người chuyên làm thức ăn, lo lắng chó đột ngột đổi thức ăn không thích ứng được, thì cũng sẽ không cho Bé Pudding ăn thức ăn cho chó trong mấy ngày đầu này.
Nghe thấy lời này, Tả Ninh một lần nữa xác nhận nhất định phải ôm chặt đùi Lục Thừa Hách. Quả nhiên, đi theo đúng người mới có thịt ăn.
Vì vậy, Lục Thừa Hách sau khi ăn sáng xong chuẩn bị đến công ty, phát hiện con vật nhỏ này có vẻ quấn quýt anh hơn. Bảo nó ngồi yên cũng không nghe, cứ nhào lên người anh, có vẻ như biết anh sắp ra ngoài mà không mang nó theo.
Nhưng dù Lục Thừa Hách có tùy hứng đến mấy, cũng không thể mang một con chó đến công ty làm việc. Anh hiếm khi nói những lời mềm mỏng dỗ dành con vật nhỏ đang quấn quýt mình, cuối cùng vẫn là quản gia bế nó tiễn Lục Thừa Hách ra cửa.
Có thái độ của Lục Thừa Hách, địa vị của Tả Ninh ở nhà họ Lục tạm thời ổn định. Chỉ cần sau này không bị ghét bỏ, biết đâu cuộc sống còn tốt hơn cả một số người.
Nhìn con vật nhỏ có ánh mắt ngơ ngác, quản gia gõ nhẹ vào mũi nó: "Con đó, số con tốt thật, đi theo phu nhân và cậu chủ, còn được cậu chủ yêu mến nữa, sau này ngoan ngoãn nghe lời biết không."
Tả Ninh kiêu ngạo vẫy đuôi. Về điểm này, cậu đã sớm nhận ra và đang nỗ lực thực hiện!