*Truyện được viết có bối cảnh y như mấy bộ phim truyền hình nhiều tập mất não những năm cuối 9x đầu năm 2000. Vì 1 vài lý dó, mình không thể không edit. Mong mọi người cổ vũ để mình có động lực vượt quá khó khăn
Đường cao tốc Bắc Kinh vẫn như thường lệ, kẹt xe không ngớt. Chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn, tài xế liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, rồi dứt khoát bật đèn xi nhan phải, rẽ vào một con đường nhỏ.
Vào lúc này, đôi mắt của người đàn ông ngồi sau khẽ động đậy đầy bất an, như thể cảm nhận được điều gì đó. Đột nhiên, anh ta mở to mắt hét lên: “Dừng lại!”
Nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Từ bên hông bất ngờ lao ra một bóng người trước đầu xe. Tài xế vội vàng đạp phanh gấp nhưng vẫn không thể tránh khỏi va chạm.
Tài xế giật mình hoảng hốt, vội tắt máy, kéo phanh tay rồi bước xuống xe để kiểm tra.
Người bị đâm là một cô gái trẻ. Lúc này, cô gái đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, trên trán có một vết máu đỏ chói đầy đáng sợ, trông vô cùng thê thảm.
“Thưa ngài.” Tài xế thấy người đàn ông mở cửa xe bước xuống, vội vàng giải thích: “Tôi không cố ý đâu, cô ấy đột nhiên lao ra, tôi thật sự không kịp tránh.”
“Tôi biết.” Dương Diễm xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Gọi xe cứu thương đi! Anh ở lại đây xử lý, tôi sẽ tự bắt xe đến công ty.”
“Vâng, thưa ngài.” Thấy anh không có ý trách móc, tảng đá trong lòng tài xế mới nhẹ nhõm phần nào. “Vậy để tôi gọi xe cho ngài.”
“Không cần.” Dương Diễm vẫy tay chặn một chiếc taxi, vừa bước về phía đó vừa dặn dò: “Xử lý chuyện này cho tốt, viện phí và bồi thường thiệt hại phải trả đầy đủ.”
“Vâng.” Tài xế đáp một tiếng, nhìn anh lên xe rời đi rồi mới lấy điện thoại gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.
Con đường nhỏ không quá kẹt xe nhưng phải vòng một đoạn khá xa. Dù vậy, quyết định của tài xế hoàn toàn chính xác. Tuy có chậm trễ một chút, chiếc taxi vẫn dừng lại trước tòa nhà công ty trước chín giờ một cách vững vàng.
“Mục tổng.”
“Mục tổng.”
##########
Trên suốt chặng đường, các nhân viên đều cung kính chào hỏi anh. Dương Diễm mỉm cười gật đầu đáp lại suốt chặng đường, rồi sải bước tiến vào thang máy riêng, dựa theo ký ức đi đến văn phòng thuộc về mình ở tầng cao nhất.
Chỉ khi đã đóng cửa, ngăn cách với tất cả mọi người ở ngoài cửa, anh mới ngồi xuống ghế, thở dài một hơi thật sâu.
Dương Diễm vốn không định dính líu gì đến nữ chính của thế giới này. Ai ngờ thời điểm đến lại quá trùng hợp, vừa tiếp nhận xong ký ức, anh đã vội vàng lên tiếng nhắc nhở nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được tài xế.
Đúng vậy, anh không phải là chủ nhân thực sự của cơ thể này, mà chỉ là một linh hồn cô độc đã mất đi ký ức, ngoài cái tên của mình ra, anh không nhớ gì cả.
Dương Diễm vốn đang trôi nổi không biết mệt mỏi trong một không gian hư vô. Đột nhiên có một thứ tự xưng là “hệ thống” nói chuyện với anh, yêu cầu anh đến giúp nhân vật mà nó gọi là “nam phụ” thay đổi số phận bi thảm, sống một cuộc đời tươi đẹp.
Ban đầu Dương Diễm không có hứng thú gì nhưng hệ thống cứ lải nhải không ngừng, nhiều đến mức anh không chịu nổi, đành đồng ý thử một lần xem sao.
Đây là thế giới nhỏ đầu tiên mà anh đến. Nguyên chủ tên là Mục Dương Diễm, trùng hợp là cùng tên với anh.Trải nghiệm của người này ngay cả một linh hồn mất trí nhớ như anh ta nhìn vào cũng phải thốt lên một câu : “Quá thảm!”
Mục Dương Diễm sinh ra trong gia tộc Mục, một trong bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh, một gia tộc đã truyền thừa hàng trăm năm. Cha anh là Mục Hoài, cựu gia chủ của gia tộc Mục. Mẹ anh là Hình Tuệ, xuất thân từ một gia đình nho giáo, khí chất cao nhã, tính tình ôn hòa.
Em trai anh, Mục Dương Trình, năm nay mười tám tuổi, vừa mới vào đại học trở thành sinh viên năm nhất. Em gái anh, Mục Dương Phúc, chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là một học sinh trung học.
Mục Dương Diễm thì hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm việc tại công ty của gia tộc. Trong sáu năm, anh ta đã dùng bản lĩnh củng cố địa vị của mình hoàn toàn vững chắc. Gần đây, cha anh quyết định từ chức, chính thức giao lại công ty cùng vị trí gia chủ cho anh tiếp quản, sau đó liền cùng mẹ Hình du ngoạn khắp thế giới.
Cha anh không ham quyền lực, em trai và em gái cũng không có tham vọng với công ty. Cả gia đình sống hòa thuận, bản thân anh lại có ngoại hình điển trai, tài năng xuất chúng.
Với hoàn cảnh gia thế như vậy, lẽ ra cuộc đời Mục Dương Diễm phải rất thuận lợi. Đáng tiếc, anh lại vô cùng bất hạnh khi gặp phải một người.
Theo như hệ thống nói, thế giới nhỏ này là một cuốn sách tên "Cô vợ bé nhỏ của tổng tài bá đạo".