Thì Ra Đại Lão Ẩn Mình Bên Cạnh Tôi!

Chương 4

Muốn phản bác thì cũng không kịp nữa, tên họ Chu Khắc Ninh kia đã ra ngoài, hai đứa bạn cùng phòng kia cũng đi theo luôn. Mình mà không nhanh chân thì đến đồ nóng cũng không còn.

Thế là...

Cả đám kéo nhau đến quán ăn bình dân nổi tiếng: “Mì Vằn Thắn”, trơ mắt nhìn lão Chu gọi luôn bốn tô vằn thắn.

Trịnh Học Khiêm liếc nhìn Lương Tử Uyên, nhỏ giọng hỏi:

“Đây là ‘trà nhạt’ rồi, còn ‘cơm’ đâu?”

Lương Tử Uyên cũng mơ màng, lắc đầu, dùng ánh mắt tiết kiệm chữ mà đáp:

“Biết chết liền.”

Rõ ràng không để ý đến biểu cảm vi diệu của mấy ông bạn, Chu Khắc Ninh nhìn thấy mấy tô vằn thắn được bưng lên, liền ung dung mỉm cười, nhân cơ hội lên tiếng:

“Nhân lúc ăn cơm, tôi có chuyện muốn bàn. Hồi nãy thầy phụ trách có thông báo, hôm nay mỗi phòng phải báo danh người làm trưởng phòng, để sắp tới tiện triển khai công việc. Tôi nghĩ mình lớn tuổi nhất, cũng nên có trách nhiệm gánh vác, tôi tin mình có khả năng làm tốt vai trò này, giúp anh em sống thoải mái hơn. Không biết ý mọi người thế nào?”

Lương Tử Uyên và Trịnh Học Khiêm liếc nhau, rồi lại nhìn sang Hạo Vân.

Hạo Vân thì khác, chẳng suy nghĩ nhiều, liếc qua tô vằn thắn trên bàn, nhàn nhạt đếm xem có bao nhiêu miếng.

Còn cái chức trưởng phòng?

Đừng đùa.

Thứ đó có tác dụng quái gì, ai thích thì làm.

Kiếp trước từng làm rồi, anh biết rõ nó phiền phức cỡ nào.

“Tôi không có ý kiến.”

Trịnh Học Khiêm: “Tôi cũng vậy.”

Lương Tử Uyên: “……”

Trên mặt Chu Khắc Ninh nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói:

“Ha ha, cảm ơn anh em, vậy thì ăn thôi, ăn thoải mái nha, đừng khách sáo!”

“À đúng rồi, còn chuyện này muốn nhờ anh em một tay!”

Vừa cầm đũa lên, Hạo Vân nghe câu này suýt chút nữa đặt xuống lại.

Chu Khắc Ninh đúng là không coi mấy người kia là người ngoài, một hơi không nghỉ tiếp tục nói:

“Lớp mình có buổi họp trong hai ngày tới, thầy định để bầu lớp trưởng. Hình thức thì là bỏ phiếu. Tôi cũng muốn tranh thủ cơ hội lần này, nếu may mắn được chọn, sau này có thể lo thêm cho anh em, tranh thủ học bổng các thứ.”

WTF, cao tay quá!

Không hổ là cao nhân!

Một bữa cơm mà xử lý được hai việc, tiết kiệm hết mức rồi còn gì?

Nhìn cái nước đi này, Hạo Vân hoàn toàn đơ người.

Nhìn sang Trịnh Học Khiêm và Lương Tử Uyên, hai đứa kia cũng ngơ ngác không khác gì.

Đặc biệt là Trịnh Học Khiêm, suýt nữa thì húp vằn thắn vào mũi.

Không rõ là thật sự không để ý hay vờ như không thấy, mặt Chu huynh vẫn giữ nụ cười hiền hậu.

Không ai phản đối, anh ta coi như là đồng ý ngầm, làm bộ làm tịch nâng ly nước lên:

“Chuyện bỏ phiếu, mong các huynh đệ giúp đỡ nha!”

“Tôi Chu mỗ xin dùng trà thay rượu, kính anh em một ly!”

Không ai nâng ly theo.

Cũng không ai phản ứng gì.

Kể cả Hạo Vân lúc nãy còn phụ họa theo.

Cái tên này không bị ăn đòn, chắc cũng vì ngồi đây có một người thật thà, một người mặt lạnh cao lãnh, và một người tính tình tốt.

Mà cũng không chừng, hắn đã nhìn ra điểm đó nên mới làm như thế.

Nhưng nói gì thì nói, Hạo Vân cũng không muốn để tâm đến.

Loại người này không cho một gáo nước lạnh, thật sự không biết mình lố cỡ nào.

Mà đúng lúc Hạo Vân đang nghĩ vậy, thì một khung hội thoại bỗng hiện rõ mồn một trước mặt, khiến anh suýt ngã khỏi ghế.

Cái quái gì vậy?!

Lần này rõ ràng quá rồi đấy!

Ngẩn người nhìn khung hội thoại xanh nhạt, Hạo Vân vô thức liếc sang bên.

Trịnh Học Khiêm đang nghịch điện thoại, Lương Tử Uyên thì gõ ngón tay nhịp nhịp lên bàn, chẳng ai để ý đến thay đổi trước mắt anh.

Xác nhận chỉ có mình thấy được, Hạo Vân nuốt nước bọt, cầm ly nước lên, cắn răng làm liều:

“Chúc… đồng chí Chu thăng quan tiến chức nhé.”

Lương Tử Uyên và Trịnh Học Khiêm sững người nhìn anh, như đang nhìn một chiến sĩ dũng cảm dám làm điều mà họ muốn làm nhưng không dám.

Thấy biểu cảm của hai người, Hạo Vân không cần hỏi cũng đoán được.

Lời chúc đầy tình cảm của mình, tám phần là bị hiểu lầm thành cà khịa mất rồi…

May mà cái tên đầu óc đơn giản kia không nhận ra, cười toe toét.

“Ha ha, nhận lời chúc của huynh đệ! Ly này, tôi cạn!”

Dứt lời, uống sạch.

Ba người còn lại ngồi đực mặt nhìn.

Hai lạng trà mà uống ra khí thế như nốc rượu trắng…

Hạo Vân nuốt nước bọt.

Quả nhiên là cao nhân!



Bốn tô vằn thắn tất nhiên chẳng đủ no, trời đã xế chiều, cả đám kéo nhau về ký túc.

【Nhiệm vụ tân thủ: Giúp Chu Khắc Ninh trở thành lớp trưởng lớp Phần mềm 1801】

【Phần thưởng: Gói quà tân thủ】

Nhìn khung hội thoại dần tan biến trước mắt, mặt Hạo Vân đầy vẻ bất lực.

Thật là nghiệp chướng mà...

Toàn giao mấy nhiệm vụ trời đánh kiểu gì không!

Nhưng may là cái hệ thống trời ơi đất hỡi này, lại giúp anh gỡ bỏ 99% nỗi phiền muộn.

Hệ thống!

Quả nhiên là hệ thống thật!

Tuy không biết cái gói quà tân thủ kia mở ra có gì, nhưng ít nhất cũng mang đến chút biến động cho cuộc đời bình thường của anh.