Làm Giống Cái Vạn Nhân Mê Trong Trò Chơi Tinh Tế

Chương 8

Thẩm Huyền Sách không hề nhìn nhân vật giống cái đối diện, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào đồng hồ trên giao diện livestream, chỉ còn một phút nữa là có thể thoát khỏi trò chơi chết tiệt này.

Với anh, chơi cái trò nhàm chán này khác gì tự bôi tro trát trấu vào mặt. Nếu còn tiếp tục thì anh đúng là chó!

Ngay giây tiếp theo, toàn bộ không gian như sụp đổ và tan chảy.

Cơ thể Thẩm Huyền Sách căng cứng như một dây cung kéo hết cỡ, chỉ cần một chút bất thường thôi là anh sẽ lập tức phá nát hệ thống trò chơi này.

[Có chuyện gì vậy? Anh Huyền đã kích hoạt cái gì sao?]

[Tôi chơi bao lần chưa từng gặp chuyện như thế này cả!]

[Chẳng lẽ là ẩn tình tiết đấy?]

[Ô hô, có Trứng Phục Sinh nữa à? Hy vọng anh Huyền kiềm chế được sức mạnh nguyên thủy, đừng nổ tung dữ liệu game nha]

[Hahaha còn nhớ cái lần anh Huyền test một mini game chiến đấu không? Kết quả nổ tung hết dữ liệu của game luôn]

[Haha đúng đúng, lúc đó tôi cũng xem live, mặt bên tổ chức xanh lè]

Thẩm Huyền Sách ngẩng đầu quan sát xung quanh, phát hiện mô hình bối cảnh đã chuyển thành phòng ngủ.

Lông mày nhíu chặt, sự bực dọc lộ rõ nơi đáy mắt. Trò chơi tình yêu này phiền thật sự.

Mảng chiến đấu thì còn tạm được, đánh cũng thấy sảng, nhưng bản chất lại là trò chơi tình yêu.

Mỗi lần phải tương tác với giống cái là anh lại muốn phát điên, chỉ muốn bóp nát cái giọng nói máy móc kia.

Nhìn người giống cái đang đứng chính giữa phòng, thanh đao trong tay phải anh buông thõng tự nhiên, mũi đao chúc xuống, đã có chút tinh thần lực cuốn quanh.

Dù đang livestream không thể trực tiếp hủy diệt nhân vật này nhưng anh thật sự chịu hết nổi rồi. Không muốn thoát game theo lối thông thường, anh định cưỡng chế đăng xuất.

Thế nhưng nhân vật giống cái kia lại cầm một vật gì đó anh không nhận ra, từng bước đi về phía anh.

Đồng tử anh co lại, ngay lập tức khóa chặt mục tiêu trước mặt.

Là kẻ đứng trên đỉnh quyền lực, anh đã từng gặp nhiều giống cái, vậy mà bây giờ, đôi mắt thường của anh cũng không thể xác định nổi người trước mặt rốt cuộc có phải giống cái thật hay không.

Tinh thần lực cuốn quanh thanh đao dần dần tan đi. Ở sâu trong lĩnh vực tinh thần của anh, thứ vốn thường xuyên náo loạn kia lại không hề có phản ứng giận dữ.

Ánh mắt anh vô thức lộ ra vài phần nghi hoặc, cũng không hành động vội, muốn xem nhân vật giống cái này rốt cuộc định làm gì.

Ngay giây tiếp theo, người con gái tóc ngắn màu hồng phấn, dưới chân mang đôi giày da nhỏ màu đen bước từng bước về phía anh.

Ánh mắt anh lập tức trở nên thâm trầm, càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt không giống một nhân vật ảo được tạo ra từ mã code.

Anh có thể cảm nhận được linh hồn của mình đang bị cô gái ấy hút lấy, không chút kháng cự.

Lượng điểm “cục súc” vốn vì trò chơi này mà dao động liên tục, giờ đây anh rõ ràng cảm nhận được nó đang dần dần hạ xuống.

Yết hầu khẽ động, đồng tử run rẩy, anh biết điều đó có nghĩa là gì.

Toàn tinh hệ có một vạn giống cái nhưng có đến chín nghìn chín trăm chín mươi chín người đều không thể làm dịu anh.

Chỉ có giống cái mang tinh thần lực mới có khả năng xoa dịu. Vậy mà bây giờ một chuỗi dữ liệu trong trò chơi lại có khả năng ấy sao?

Anh bắt đầu hoài nghi cảm giác của chính mình. Là một chiến sĩ, anh cực kỳ nhạy cảm với từng biến đổi trong cơ thể để phục vụ cho chiến đấu, nên anh biết cảm giác này là thật.

Cảm giác như thế giới đang đảo lộn. Môi khẽ hé ra, chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Linh đã bước tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng đẩy anh bằng roi da đen mảnh cô đang cầm trong tay.

Thẩm Huyền Sách không thể kháng cự, theo lực đẩy mà ngồi xuống, sau lưng chính là chiếc giường lớn trong phòng.

Cơ thể anh gào thét đòi phục tùng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người con gái trước mặt không thể rời đi dù chỉ một giây.