Gian Thần Ốm Yếu Ngày Ngày Cầu Hôn Trưởng Tẩu Làm Vợ

Chương 18: Dạy lại

Tống Yểu âm thầm ghi nhớ trong lòng, thì ra thân xác này còn có một vị tổ phụ từng làm thái y. Đúng là ngoài dự liệu của nàng. Về sau nếu có chuyện khó giải thích, nàng cũng có thể dựa vào thân phận này mà ứng đối.

Chỉ có điều, tổ tiên từng là thái y mà sao đến đời này lại sa sút thế này?

Ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu, nàng cũng không kịp suy ngẫm nhiều.

Mẹ của Nhị Trụ cứ liên tục tạ ơn nàng, khiến cho Tống Yểu cũng cảm thấy có phần ngại ngùng.

Nghĩ ngợi một lát, nàng bèn cất giọng rõ ràng hướng về mọi người: "Nếu sau này lại gặp phải tình huống tương tự, mọi người cũng có thể dùng phương pháp mà tôi vừa dạy. Dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều có thể áp dụng."

Nàng biết bản thân không thể mỗi lần đều có mặt kịp thời, lỡ mất thời cơ cứu người thì sẽ uổng mạng. Nếu có thêm nhiều người biết cách sơ cứu thì cũng sẽ có thêm nhiều cơ hội sống sót.

Có một phụ nhân nghe vậy, ngập ngừng bước tới hỏi: "Tống cô nương, lúc nãy cháu làm thế nào vậy? Thím già rồi, trí nhớ không tốt, có chỗ nhớ nhớ quên quên."

Trẻ nhỏ bị nghẹn thức ăn vốn là chuyện thường tình, học được cách xử lý cũng coi như có thêm một kỹ năng cứu mạng. Dù có khi cả đời không dùng đến thì cũng chẳng thiệt thòi gì.

Người ta nếu có chút bản lĩnh đều giấu như giấu của quý, sợ bị người khác học lỏm mất. Thế mà cô nương này lại không chút giấu giếm, tận tình chỉ dạy cho mọi người. Tấm lòng rộng rãi ấy, quả thật xứng danh cháu gái của thái y.

Càng lúc càng có nhiều người vây quanh, ríu rít đòi Tống Yểu chỉ dạy.

Nàng cũng không hề chê phiền toái, kiên nhẫn tự mình diễn giải: "Chính là như thế này, tay nắm thành quyền..."

"Vị trí thì, mọi người tự mình thử, ở trên rốn hai đốt ngón tay."

Nếu một lần không nhớ, nàng lại giảng giải lại từ đầu, cứ kiên trì dạy đi dạy lại, đến khi mọi người đều thành thạo mới thôi.

"Cực nhọc cho Tống cô nương quá. Bình thường cô nương trầm lặng, không ngờ lại có bản lĩnh cao thế."

Tống Yểu nghe vậy chỉ cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Phương pháp Heimlich này cũng chẳng phải do nàng sáng tạo ra. Nàng chẳng qua chỉ là người nắm được cơ hội trước người khác mà thôi.

"Không có gì cực nhọc cả, chỉ mong mọi người học được rồi mà không bao giờ phải dùng đến."

Trời cũng đã xế chiều, Dung Giới chắc cũng sắp trở về, nàng còn phải về nhà chuẩn bị cơm tối, bèn cáo từ mọi người ra về.

Trên đường đi, giọng nói của Lục Lục lại vang lên bên tai:

【Điểm danh tiếng +300.】

Tống Yểu hơi ngạc nhiên: "Sao lại tăng thêm nữa rồi?"

Ban nãy nhận được năm trăm điểm còn hiểu được, vì nàng đã cứu sống Nhị Trụ. Còn ba trăm điểm này, là từ đâu mà ra?

Lục Lục vui vẻ giải thích:【Là nhờ lòng cảm kích của dân làng đó. Dạy người cách câu cá còn tốt hơn cho họ con cá. Hôm nay kí chủ đã dạy dân làng phương pháp cấp cứu Heimlich. Sau này rất có thể cứu được nhiều mạng người nữa. Kí chủ đã làm rất tốt, đáng được tán thưởng.】

Được khen, mặt Tống Yểu đỏ bừng. Nàng vốn chỉ tiện tay mà làm, không ngờ lại vô tâm mà hữu ý, giúp người một phen.

Rất nhanh sau đó, nàng lại vui vẻ trở lại:

"Vậy thì còn thiếu hai mươi mấy điểm danh tiếng nữa thôi là ngươi có thể thăng cấp rồi."

Lục Lục cũng phấn khích vô cùng:【Ừm. Ký chủ thật là lợi hại.】

Trước đó nó còn buồn bã vì trói nhầm người. Bây giờ xem ra, ký chủ hiện tại cũng không tệ chút nào.

--

Thôn trang không lớn, chuyện xảy ra chiều nay đã nhanh chóng truyền ra khắp nơi.

Dung Giới đương nhiên cũng nghe phong thanh. Lúc ăn cơm, hiếm khi hắn mở lời:

"Nghe nói chiều nay tẩu tẩu cứu được một đứa trẻ?"

Tống Yểu ngạc nhiên vì hắn biết tin nhanh như vậy, liền ngẩng đầu khỏi bát: "Là Nhị Trụ ở đầu thôn phía đông. Đứa nhỏ ham chơi, lúc ăn chẳng may bị hạt trái cây mắc nghẹn. Lúc ấy tẩu tình cờ đi ngang qua, cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi."

Khóe môi Dung Giới khẽ nhếch, ánh mắt mang theo ý cười: "Tẩu tẩu không cần khiêm tốn. Tử Hãn trước nay chưa từng biết, thì ra tẩu tẩu còn có bản lĩnh này."

Tống Yểu hơi khựng lại, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Khi còn nhỏ, tẩu từng học được đôi chút từ tổ phụ."

"Dẫu chỉ là học qua loa cũng đã rất lợi hại rồi."

Dung Giới mỉm cười, song ánh sáng trong mắt lại khẽ tối đi.

---

Tống gia từng có một vị thái y. Song khi tổ phụ của Tống Yểu qua đời, nàng mới chỉ lên chín.