Bấy giờ đang là tháng tư, gió sớm vẫn còn hơi se lạnh. Dung Giới đứng hóng gió một lát lại khẽ ho. Tiếng ho nghẹn lại trong cổ họng, khiến cho người nghe không khỏi đau lòng.
Gương mặt tái nhợt vì cơn ho mà ửng lên chút hồng hào, tựa như có thêm chút sinh khí. Đáy mắt hắn phủ một lớp nước mờ, khóe mắt đẹp đẽ khẽ nheo lại, kéo theo một vệt đỏ nhạt như cánh đào bị vò nát.
Tống Yểu bỗng cảm thấy hắn giống với Vệ Giới - nhân vật nổi tiếng "bị nhìn mà chết" trong lịch sử. Đều là thể chất yếu đuối, phong thái xuất chúng, ngay cả tên gọi cũng trùng nhau.
Nàng vô thức bước tới, đưa tay đỡ lấy cánh tay gầy guộc của hắn. Người bên cạnh khẽ cứng lại, hầu như không thể nhận ra: "Đệ chưa khỏi hẳn, đừng đứng trọn gió như vậy. Vào trong nghỉ ngơi đi, ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho nhị lang."
"Làm phiền tẩu tẩu rồi." Dung Giới chậm rãi đáp, khéo léo tránh khỏi sự tiếp xúc của nàng. Tống Yểu không phải không nhận ra, nhưng cũng chẳng để tâm.
Trong tiểu thuyết, nam chính thường có chút cố kỵ tiếp xúc với người khác, ngoại trừ nữ chính - điều này dễ hiểu.
Hai người cùng bước vào sân, Dung Giới chợt hỏi bằng giọng điềm đạm: "Huynh trưởng đã khuất, đệ lại mang thân thể bệnh tật này, không dám liên lụy đến tẩu tẩu. Tẩu tẩu có từng nghĩ về việc trở về không?"
Đã bao giờ nghĩ đến việc trở về nhà mẹ đẻ chưa?
Tống Yểu đứng trong nhà bếp, trong lòng vẫn vấn vương lời Dung Giới vừa thốt ra.
Phu quân chưa từng gặp mặt của nàng đã qua đời, về nhà mẹ đẻ quả thực là một lối thoát. Đại Lương đối với nữ tử không quá khắt khe, thậm chí có thể xem là khai minh, goá phụ cũng có thể tái giá, huống chi nàng với Dung Lăng chỉ có danh phận phu thê, chưa từng có thực, ai cũng không thể chê trách được điều gì.
Nếu nàng trở về nhà mẹ đẻ, từ nay sẽ đoạn tuyệt với Dung Giới, tất nhiên không cần lo lắng sau này hắn sẽ trả thù, cũng có thể tránh được kết cục thảm khốc như nguyên chủ.
Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy?
Song thân của nguyên chủ, trong mắt chỉ có nhi tử, vì mười lạng bạc mà sẵn sàng bán đứa con gái. Lúc đó Dung Lăng bệnh nặng thập tử nhất sinh, nàng được gả tới để xung hỉ. Nào ngờ người vẫn không giữ được mạng.
Rõ ràng biết nàng gả tới rất có thể phải chịu cảnh goá bụa, thế mà đôi cha mẹ ấy vẫn đẩy nàng vào cửa tử. Nếu giờ trở về, chờ đợi nàng chỉ có thể là lần bán thứ hai, đối tượng lần này còn chưa chắc bằng được Dung gia.
Dung gia đã tách ra khỏi tông tộc, hiện tại chỉ còn mỗi Dung Giới. Trên không có công gia khó tính phải hầu hạ, dưới không có chị em dâu phiền phức phải đối đãi.
Tuy Dung Giới tính tình khó lường, nhưng dù sao hiện tại vẫn còn là một thiếu niên. Bây giờ nàng gắng gượng lấy lòng hắn. Ngày sau hắn trở thành thừa tướng, nàng chính là tẩu tẩu của tướng gia - chẳng phải còn hơn cả tái giá sao.
Tống Yểu chỉ nghĩ đến đó đã muốn xông đến trước mặt Dung Giới, chỉ trời thề đất bày tỏ lòng trung thành.
Vì vậy, nhà mẹ đẻ tuyệt đối không thể về, nàng phải ở lại đây.
Tống Yểu tĩnh tâm lại, mới có thời gian suy nghĩ về thanh âm kỳ lạ vừa xuất hiện. Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, đó chắc chắn là "bàn tay vàng" của nàng – hệ thống đi theo người.
Nàng nén niềm vui, thử gọi trong đầu: "Hệ thống?"
Quả nhiên, ngay lập tức một giọng nói non nớt vang lên:
[Xin chào kí chủ Tống Thanh Nhiễm. Bạn đã kích hoạt thành công "Hệ Thống Dược Thảo Sư", tôi là hệ thống Lục Lục.]
"......"
"............"
Tống Yểu im lặng như cả một thế kỷ trôi qua.
"Ngươi gọi ta là gì?"
Lục Lục ngơ ngác: [Kí chủ?]
Tống Yểu trầm giọng: "Câu sau."
[Tống Thanh Nhiễm?]
Nàng thở dài: "Ta nói này Lục Lục à..."
Gương mặt nàng thoáng chút khó tả: "Hệ thống các người trước khi ràng buộc kí chủ, không cần điều tra trước sao?"
Lục Lục bối rối: [Có tra xét kỹ mà.]
"Vậy ngươi biết ta tên gì không?"
Lục Lục càng nghi hoặc: [Không phải Tống Thanh Nhiễm ư?]
Tống Yểu mặt lạnh như tiền: "Ta tên Tống Yểu."
Lục Lục: [...]
Giờ đến lượt nó im bặt.
Giọng nó trở nên dè dặt: [Vậy... tôi liên kết nhầm người rồi?]
Tống Yểu: "Không thì sao?"
Lục Lục lập tức quyết đoán: [Được rồi, bây giờ chúng ta hãy bàn về việc huỷ liên kết đi...]
"Lục Lục này..." Tống Yểu thở dài một hơi đầy u uẩn: "Lần đầu ra giang hồ, ta phải dạy ngươi một bài học thôi."