Lỗi Hệ Thống: Yêu

Chương 40: Bản thể bị biến đổi

Những cặp mắt đỏ rực trong bóng tối dần chuyển động. Một thực thể bước ra trước, ánh sáng từ bảng điều khiển phản chiếu lên thân thể nó, lộ rõ lớp vỏ kim loại được gắn chặt vào những mô cơ sinh học đã bị biến dạng. Dây dẫn và mạch điện chạy dọc theo cánh tay, cắm sâu vào những mảng da tái nhợt.

Lâm Kỳ nín thở. Đây không phải là robot thông thường—cũng không hoàn toàn là con người nữa.

Những thực thể này là gì?

Lãnh Phong ngay lập tức đặt Lâm Kỳ ra sau lưng, mắt không rời khỏi những thực thể trước mặt. Hắn không thể đoán được mức độ nguy hiểm của chúng, nhưng chỉ cần nhìn cách chúng di chuyển—nhanh và chính xác đến mức phi nhân tính—cũng đủ để nhận ra đây không phải là thứ có thể coi thường.

Một âm thanh rè rè vang lên từ hệ thống loa trên tường, giọng nói méo mó trước đó lại vang lên, lần này rõ ràng hơn một chút:

“Lệnh 13... thực thể... bảo tồn... tư duy...”

Lâm Kỳ rùng mình. "Tư duy?" Cậu chợt nhớ đến dòng lệnh trên màn hình trước khi hệ thống bị kích hoạt.

Bảo vệ cái gì?

Bảo vệ... những thực thể này?

Một trong số chúng chậm rãi giơ tay lên. Cử động của nó kỳ lạ—không hoàn toàn máy móc, cũng không giống con người. Các ngón tay kim loại khớp lại một cách thiếu tự nhiên, như thể đã từng là tay người nhưng bị điều khiển bởi một hệ thống xa lạ.

Rồi nó cất tiếng nói.

“Cứu... tôi...”

Lâm Kỳ đông cứng. Giọng nói đó méo mó nhưng vẫn mang theo chút hơi hướng của con người, như một mảnh ký ức bị xé rách còn sót lại.

Nhưng những thực thể khác thì không có ý định dừng lại. Một tiếng động nhỏ vang lên—hệ thống nào đó trong phòng đang khởi động. Lãnh Phong ngay lập tức lùi về sau, kéo Lâm Kỳ đi theo.

“Chúng ta không thể ở đây.”

Nhưng vừa xoay người, hành lang phía sau đã biến mất hoặc chính xác hơn, một cánh cửa khác đã trượt xuống, chặn hoàn toàn đường lui.

Những thực thể bắt đầu di chuyển. Không chạy, mà bước đi từ tốn, như thể đang dò xét. Mỗi bước chân của chúng phát ra tiếng kim loại va chạm với sàn nhà. Một trong số chúng, thực thể vừa nói, tiến thêm một bước, đưa tay về phía Lâm Kỳ.

“Cứu...”

Cậu lùi lại theo phản xạ, tim đập mạnh đến mức cậu có thể nghe thấy nó vang vọng trong l*иg ngực. Cậu không biết những thực thể này có còn giữ lại ý thức con người hay không, nhưng một điều chắc chắn—chúng không còn tự do.

Chúng bị điều khiển.

Lãnh Phong nheo mắt, hệ thống cảm biến của hắn quét qua những thực thể trước mặt. Dữ liệu thu thập được khiến hắn khẽ cau mày. “Chúng không còn hoạt động theo ý chí cá nhân.”

Lâm Kỳ quay sang hắn. “Ý anh là gì?”

Lãnh Phong nhìn thẳng vào một trong những thực thể. “Não bộ của chúng vẫn tồn tại, nhưng tất cả tín hiệu thần kinh đã bị thay thế bằng mệnh lệnh từ hệ thống trung tâm. Chúng không còn khả năng tự quyết định.”

Tước đoạt suy nghĩ.

Lâm Kỳ cảm thấy lạnh sống lưng. Đây không chỉ là những thí nghiệm sinh học kết hợp với máy móc—đây là những con người đã bị biến đổi đến mức không thể quay lại.

Từ trên trần, một loạt màn hình bất ngờ sáng lên, hiện ra những đoạn ghi chép bị lỗi, hình ảnh nhấp nháy liên tục. Giữa những dòng mã hóa rối loạn, một tệp tin hiện ra:

Thí nghiệm X-003: Biến đổi nhận thức.

Mục tiêu: Duy trì một phần tư duy con người trong cấu trúc cơ khí.

Tình trạng: Không ổn định.

Một hình ảnh lóe lên trên màn hình—một phòng thí nghiệm, hàng chục con người bị treo lơ lửng trong các khoang chứa, dây dẫn cắm sâu vào hộp sọ họ. Kế bên là một nhóm nghiên cứu viên trong bộ đồ bảo hộ, đang quan sát dữ liệu trên bảng điều khiển. Một dòng chữ đỏ nhấp nháy phía dưới:

Quá trình tước đoạt suy nghĩ đạt 78%—Không thể đảo ngược.

Lâm Kỳ cảm thấy toàn thân mình lạnh toát. Cậu nhìn những thực thể trước mặt, rồi lại nhìn lên màn hình. Những người này... trước đây là con người. Họ đã bị biến đổi, và có lẽ, từng nhận thức được điều đó.

Một cánh tay đột ngột vươn ra, nhanh hơn những lần trước. Lãnh Phong lập tức phản ứng, kéo Lâm Kỳ về phía sau, đồng thời vung cánh tay phải của mình lên—một lưỡi dao sắc bén bật ra từ cổ tay hắn, chặn đứng đòn tấn công.

Một tia lửa lóe lên.

Những thực thể còn lại bắt đầu chuyển động nhanh hơn. Chúng không còn giữ vẻ do dự nữa, mà như thể đã nhận lệnh mới—tiêu diệt những kẻ xâm nhập.

Lâm Kỳ siết chặt bàn tay. Cậu không muốn làm hại chúng, nhưng rõ ràng, bọn chúng không có lựa chọn nào khác.

“Chúng ta phải tìm cách ngắt kết nối hệ thống trung tâm.” Lãnh Phong nói, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn lướt qua các bảng chỉ đường phía xa. “Nếu còn đường lui, nó nằm ở đó.”

Lâm Kỳ gật đầu nhưng trước khi kịp hành động, một âm thanh lớn vang lên—hệ thống loa lại hoạt động.

Lần này, giọng nói méo mó không còn đơn lẻ.

Nó vang lên từ chính những thực thể trước mặt.

“Hãy... quay lại...”

Cậu đông cứng.

Lãnh Phong lập tức kéo cậu chạy.

Những thực thể lập tức lao theo.

Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang. Những màn hình trên tường nhấp nháy dữ dội, hàng loạt dòng dữ liệu hiện lên nhưng Lâm Kỳ không có thời gian để đọc.

Trước khi cánh cửa cuối cùng khép lại, cậu nghe thấy một câu cuối cùng vọng ra từ loa:

“Họ... vẫn còn ở đây.”

Lâm Kỳ không chắc giọng nói đó thuộc về ai.

Nhưng cậu chắc chắn một điều—cơn ác mộng này còn lâu mới kết thúc.