Anh không đơn thuần đọc sách, mà luôn tìm ra một góc nhìn khác biệt, đôi khi sắc bén đến mức khiến cô phải dừng lại suy nghĩ.
Hai tiếng trôi qua lúc nào không hay.
Khi cô nhìn đồng hồ, chợt nhận ra Ngọc Anh vẫn chưa đến.
"Bạn em chắc lại trễ rồi."
Duy Khương nhìn cô, ánh mắt sâu lắng nhưng không mất đi sự điềm tĩnh.
"Vậy... có thể cho anh một phương thức liên lạc không? Để lần sau chúng ta có thể tiếp tục bàn luận."
Cô hơi chần chừ, nhưng rồi cũng lấy điện thoại ra, nhập số của mình vào máy anh.
Khi nhận được cuộc gọi thử từ anh, trên màn hình hiện lên hai chữ: Duy Khương.
Lúc này cô mới biết tên anh.
"Duy Khương?"
"Ừ, còn em?"
"Thúy Vy."
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, như thể đang lưu lại cái tên này thật sâu trong tâm trí.
Vừa cất điện thoại vào túi, Thúy Vy nhận được một tin nhắn từ Ngọc Anh.
"Tao đi không được rồi, Hàn Phong không cho. Với lại từ Hóc Môn chạy qua đây xa quá, con bé hôm nay lại quấn mẹ dữ lắm, ông chồng tao bảo ở nhà mà chăm con huhu."
Cô bật cười nhẹ, chẳng cần đoán cũng biết Hàn Phong lại đang quản chặt vợ mình.
Từ ngày cưới nhau, anh ấy chưa bao giờ để Ngọc Anh tự do thoải mái đi xa một mình, huống hồ gì là một chuyến đi tận Quận 7.
"Chịu rồi, mày có chồng con rồi thì cứ ngoan ngoãn ở nhà đi. Chồng mày là vua kiểm soát số một luôn á."
Cô nhắn lại trêu chọc, tiện tay gửi thêm một sticker cười lăn lộn.
Ngọc Anh ngay lập tức phản hồi bằng một loạt icon khóc lóc, nhưng ai cũng biết cô nàng đang hưởng thụ cuộc sống gia đình hơn là thực sự than thở.
Duy Khương đang lật một trang sách, nhưng dường như vẫn để ý đến biểu cảm của cô.
"Bạn em không đến được à?"
"Ừ, chồng cô ấy không cho."
Anh ngước mắt nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
"Vậy là bạn em cũng thích một kiểu người kiểm soát?"
Thúy Vy nhún vai.
"Cũng không hẳn, chẳng qua là yêu nhiều quá, lo lắng nhiều quá thì thành ra vậy thôi. Nhưng mà đúng là Hàn Phong rất bá đạo, từ hồi yêu đến cưới lúc nào cũng giữ chặt Ngọc Anh trong lòng bàn tay."
Duy Khương im lặng vài giây, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư.
"Nếu quá mức, thì không còn là lo lắng nữa, mà là giam cầm."
Cô hơi sững lại trước câu nói của anh.
"Anh nghĩ vậy sao?"
"Ừ. Nếu một người yêu mà muốn chiếm trọn toàn bộ cuộc sống của đối phương, biến họ thành một phần không thể tách rời, thì đó không còn là tình yêu đơn thuần nữa."