Người Qua Đường Trong Truyện H Thức Tỉnh Và Cái Kết

Chương 7

Dù hỏi vậy, cậu vẫn không dừng động tác lại, nhanh chóng cởi chiếc áo phông trên người ra.

Phòng ngủ kéo rèm kín mít, ánh sáng mờ nhạt mông lung, càng làm tôn lên làn da trắng mịn của Diệp Thanh Hoan, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên ngực cậu cũng trở nên rất bắt mắt.

Giây tiếp theo, cậu mặc một chiếc áo phông sạch sẽ lên người, che đi làn da trắng mịn của mình.

Trong đáy mắt Thẩm Thành xẹt qua một chút tiếc nuối.

"Bộ đồ ngủ của tớ đâu?" Diệp Thanh Hoan kéo kéo cổ áo hơi rộng trên người.

Diệp Thanh Hoan không thấp, 1m78, đây là chiều cao tiêu chuẩn của con trai trưởng thành, hơi độn một xíu thì có thể tuyên bố với người đời rằng mình cao 1m80.

Nhưng Thẩm Thành cao hơn cậu những 10cm, quần áo đương nhiên cũng to hơn một cỡ.

Thẩm Thành đáp: "Không tìm thấy."

Diệp Thanh Hoan lẩm bẩm: "Rõ ràng tớ nhớ đã để hai bộ ở đây mà…"

Thẩm Thành: "Vậy cậu tự tìm đi?"

"Phiền quá." Diệp Thanh Hoan nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại: "Tớ ngủ trước đây, trước giờ học buổi chiều nhớ gọi tớ dậy."

Thẩm Thành nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, cộng thêm tiềm thức mặc định đây là nơi an toàn, nên chỉ chưa tới vài phút sau, hơi thở của Diệp Thanh Hoan đã dần trở nên đều đặn.

Buổi trưa, nhiệt độ điều hòa được chỉnh khá thấp.

Chàng trai ngủ say, chưa được một lúc đã cảm thấy lạnh, vô thức vươn tay sang bên cạnh, kéo chăn lên quấn lên người.

Không ngờ rằng, hành động này vô tình này đã khiến một chiếc áo phông màu đen bị giấu dưới chăn lộ ra ngoài.

Rõ ràng có thể thấy chiếc áo này nhỏ hơn một size so với cái mà Thẩm Thành vừa đưa cho cậu, chất vải nhăn nhúm, trên đó còn vương vài vệt đậm nhạt không đồng nhất, nếu nhìn kỹ còn sẽ thấy có vài giọt màu trắng đυ.c chưa khô hẳn, giống như chất lòng nào đó vô tình bắn tung tóe lên, tạo thành những vết loang bẩn trên nền vải đen sạch sẽ.

Bên cạnh chiếc áo phông đen, Diệp Thanh Hoan vẫn đang ngủ rất ngon.

Cậu hơi nghiêng đầu, chỉ lộ ra đường cong mượt mà của hàm dưới.

Thẩm Thành yên lặng nhìn cảnh này, hô hấp trở nên dồn dập.

Ngọn lửa vừa bị dập tắt lại bùng lên dữ dội, bắt đầu thiêu đốt trong bụng, khao khát tìm một nơi bùng phát.

Hắn chỉ cần bước thêm một bước, là có thể nhặt lên chiếc áo phông đen tràn đầy mùi hương của Diệp Thanh Hoan.

Hoặc là chiếc áo phông trắng mà cậu vừa mới thay ra, thậm chí vẫn còn chút hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể của Diệp Thanh Hoan.