Diệp Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của Lạc Ninh nữa, chỉ để lại một câu: "Tôi đi trước đây."
Sau đó nhanh chóng chuồn khỏi ký túc xá, chạy như bay về phía phòng trọ của Thẩm Thành bên ngoài trường.
Dọc theo đường đi, trong đầu Diệp Thanh Hoan là một mớ hỗn độn.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Cậu sống suốt mười chín năm, bây giờ mới được cho biết, bản thân chỉ là nhân vật quần chúng trong một cuốn tiểu thuyết?
Bạn cùng phòng của cậu có năm người, ngoại trừ cậu, tất cả đều là nhân vật chính.
Mặc dù cuốn tiểu thuyết này tràn ngập sắc thái cấm kỵ, nhưng ít ra trong tiểu thuyết không có đoạn nào nói rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Không giống như nhân vật trong những cuốn tiểu thuyết khác, vừa mới thức tỉnh thì lập tức nhận ra mình sắp chết, hoặc thương lai sẽ chết thảm, không phải bị phản bội, thì là bị vùi dập đến tận đáy xã hội, rơi vào kết cục thê thảm.
Ít nhất, cậu sẽ không chết!
Hơn nữa, trong suốt mười chín năm qua, cuộc đời của cậu cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn!
Diệp Thanh Hoan nghĩ rất thoáng.
Gia đình hòa thuận, cha mẹ yêu thương nhau, cậu là con một, được nhận trọn vẹn tình yêu thương từ cha mẹ, được giáo dục tốt, thi đậu đại học tốt nhất trong khả năng của mình.
Hơn nữa, ở đại học, cậu còn có Thẩm Thành - người bạn thân thiết đã chơi cùng từ nhỏ.
Ừm.
Điều duy nhất khiến Diệp Thanh Hoan cảm thấy bất an, chính là cái hệ thống kỳ quái trong đầu.
Ngay sau khi tuyên bố nhiệm vụ thành công, hệ thống bỗng nhiên im bặt như chết.
Dù Diệp Thanh Hoan có hỏi gì, nó cũng không thèm đáp lại.
Chẳng lẽ hệ thống chỉ xuất hiện khi nhiệm vụ được kích hoạt?
Vậy thì…
Diệp Thanh Hoan rùng mình.
Thôi quên đi.
Hệ thống cứ giả chết đi vậy.
Cậu thật sự không muốn trải qua chuyện giống hôm nay thêm một lần nào nữa.
—
"Đinh!"
Thang máy mở ra, Diệp Thanh Hoan đã đứng trước cửa phòng của Thẩm Thành.
Căn phòng này nằm ngay đối diện trường, cách trường học rất gần, Thẩm Thành thuê phòng này để tiện cho việc học đại học.
Hồi khai giảng năm nhất, Thẩm Thành từng rủ cậu ra ở chung, nhưng bị Diệp Thanh Hoan thẳng thừng từ chối.
Dù sao thì trong mắt của Diệp Thanh Hoan, đời sinh viên mà không trải nghiệm cuộc sống ký túc xá thì thật không trọn vẹn.
Nhưng giờ phút này, Diệp Thanh Hoan chỉ hận tại sao ngày đó mình không đồng ý.
Nhưng bây giờ dọn ra chắc cũng chưa muộn?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Thanh Hoan sáng rực lên.