Độc Phụ Không Hoàn Lương

Chương 5.1

Vân Cơ cứng đờ, tròng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đại Niếp. Đến lúc nàng ta mới nhận ra đôi mắt của Đại Niếp thật đẹp.

Hình dáng hoàn mỹ, mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên, đường cong mí mắt trên dưới tinh xảo như được vẽ bằng mực đậm. Đồng tử đen láy lại trong veo như ngọc, có thể phản chiếu ánh sáng. Nàng ta nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo sợ hãi của mình trong đôi mắt ấy và cả một tia lạnh lẽo thấu xương.

Cái lạnh đó khiến nàng ta như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, run rẩy không ngừng. Nó cũng như đang nói với nàng ta rằng đối phương không hề nói đùa.

"Ngươi không phải tiện nhân Vân Cơ. Vậy ngươi đoán xem, nếu ta gϊếŧ ngươi thì liệu có ai tìm ta báo thù không?" Giọng Đại Niếp lạnh lùng vang lên lần nữa.

Vân Cơ cảm thấy lưỡi và miệng mình không còn là của mình nữa, không thể nói thành lời. Cơn đau trên cổ càng lúc càng tăng, khiến nàng ta có ảo giác rằng nếu không trả lời thì có lẽ sau này sẽ không nói được nữa.

Nàng ta không biết tại sao mình lại có cảm giác này. Rõ ràng đối phương chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, vóc dáng nhỏ bé hơn nàng nhiều. Chỉ cần đẩy nhẹ, nàng ta có thể quật ngã đối phương. Nhưng lý trí mách bảo nàng ta đừng thử. Nếu đẩy ngã đối phương, có lẽ cổ nàng ta sẽ bị đâm một lỗ.

"Không, sẽ không..." Trong cơn hoảng loạn tột độ, Vân Cơ nghe thấy giọng mình run rẩy vang lên. Đại Niếp cười. Vân Cơ rõ ràng thấy nàng đang cười, nhưng không cảm nhận được chút vui vẻ nào. Chỉ thấy như ác quỷ đang chiêu hồn.

"Vậy ngươi có biết tại sao không?"

Một cơn đau nhói nữa ập đến, Vân Cơ cảm thấy cổ mình đau như muốn đứt lìa. Nàng ta cảm thấy máu mình đang chảy không ngừng, nhưng không dám đưa tay chạm vào. Nàng vội vàng há miệng định nói, nhưng không cẩn thận cắn phải lưỡi, nghẹn ngào nói:

"Bởi vì, bởi vì Vân Cơ là tiện nhân..." Lời vừa thốt ra, mặt Vân Cơ đỏ bừng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mặt nàng ta lại trắng bệch.

"Còn gì nữa không?"

Lúc này, Vân Cơ đã quên hết thể diện là gì. Mảnh sứ lạnh lẽo kề trên cổ nàng như thanh đao treo trên đầu khiến nàng ta vừa sợ hãi rơi nước mắt, vừa nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.

"Tiện nhân thân phận thấp hèn, chết cũng như chết con gà con vịt, không ai quan tâm, không ai để ý. Cô khác Vân Cơ, dù sao cô cũng có dòng máu Tiêu gia..."

"Nếu đã như vậy, sao ngươi còn gây khó dễ cho ta? Ngươi không biết con thỏ khi bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người sao?"

Dừng một chút, Đại Niếp bật cười: "Ta quên mất, hình như ngươi bị người ta xúi giục đến đối đầu với chúng ta."

Câu tiếp theo Đại Niếp nói rất nhỏ, chỉ có nàng và Vân Cơ nghe thấy: "Mẫu thân ta là vết xe đổ, ngươi nghĩ sau này bà ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

Vân Cơ ngã ngồi xuống đất, không thể diễn tả được tâm trạng lúc này. Mặt nàng ta trắng bệch, như thể bị Đại Niếp dọa sợ đến hồn bay phách lạc. Trong lòng nàng ta không ngừng vang vọng câu nói: Mẫu thân ta là vết xe đổ, cô nghĩ sau này bà ta sẽ bỏ qua cho cô sao?

Đại Niếp tùy ý ném mảnh sứ vỡ trong tay. Nàng bắt đầu thu dọn tàn cuộc trên mặt đất, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.

Hồng Trù mặt mày trắng bệch vì sợ hãi, vội vàng dìu Vân Cơ mất hồn rời đi.

Trong phòng im lặng, không biết từ lúc nào tiếng ho của Nguyệt Cơ và tiếng khóc của Tiểu Niếp đã ngừng. Đại Niếp cúi người nhặt từng mảnh sứ vỡ trên sàn, gom hết những thứ bừa bộn vào một chỗ.

Nguyệt Cơ nhìn Đại Niếp với ánh mắt phức tạp, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Đại Niếp, con đừng đối đầu với Vân Cơ. Nàng ta có thế lực ở Linh Viện, nếu đắc tội nàng ta thì sau này cuộc sống sẽ càng khó khăn.”

Đại Niếp không đáp lời cũng không ngẩng đầu chỉ tiếp tục quét dọn.

“Thân thể nương không tốt, con và Tiểu Niếp đều còn nhỏ, nhường được bước nào thì nhường. Tính tình của con nên sửa lại… khụ khụ khụ…” Nói xong, Nguyệt Cơ thấy con gái vẫn không nghe. Dường như tức giận, vừa khóc vừa ho: “Khụ khụ, thân thể nương ngày càng yếu, nếu có chuyện gì… khụ khụ… lại đắc tội Vân Cơ, sau này các con biết làm sao đây…”

Tiểu Niếp vỗ lưng cho Nguyệt Cơ, thấy tỷ tỷ vẫn không phản ứng, không khỏi oán trách: “A tỷ, nương đang nói chuyện với tỷ đó! Sao tỷ cứ làm nương tức giận vậy?”

Những lời này dường như chọc giận Đại Niếp. Nàng đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn Tiểu Niếp.

Nguyệt Cơ thấy con gái út sợ hãi rụt người lại. Lại thấy ánh mắt đáng sợ của con gái lớn, không khỏi quát: “Đại Niếp, con làm gì dọa muội muội con vậy? Chẳng lẽ nó nói sai sao? Con bây giờ càng ngày càng khó dạy, ai không vừa ý con là con hận trong lòng. Con còn nhỏ mà sao tâm tính độc địa như vậy!”

Mấy năm nay, Nguyệt Cơ tuy thường xuyên ốm đau nhưng cũng nghe được vài chuyện về Đại Niếp. Đặc biệt là chuyện con bé lưu manh này không ai dám đυ.ng vào, không ít người đến mách lẻo với Nguyệt Cơ.

Nguyệt Cơ tính tình nhu nhược. Hễ ai đến mách lẻo thì bà không hỏi đúng sai chỉ biết xin lỗi. Sau khi người ta đi, bà mới dạy dỗ Đại Niếp vài câu. Nhiều lần như vậy, thấy Đại Niếp không nghe thì bà cũng ít dạy dỗ, chỉ biết xin lỗi người ta.

Đại Niếp ghét nhất dáng vẻ này của bà. Đặc biệt là từ nhỏ vì thân phận và hoàn cảnh, nàng có tính cách cực đoan. Nàng không hiểu, tại sao không thể mạnh mẽ hơn một chút? Chẳng lẽ bà không biết đám người kia chuyên bắt nạt kẻ yếu?

Nhưng nàng cũng hiểu mẫu thân yêu thương mình. Bà không có năng lực lại không muốn con gái mang tiếng xấu, nên chỉ biết xin lỗi người ta. Không ngờ sự yếu đuối này không khiến người ta buông tha, mà còn bị cười thầm trong bụng. Đại Niếp không nói ra, nhưng chưa bao giờ nghe lọt tai lời Nguyệt Cơ. Tính cách ngỗ nghịch của Đại Niếp thời nhỏ ở kiếp trước cũng là do bị ép mà ra. Tuy sau này vì sinh tồn, nàng học được cách ngụy trang nhưng tính cách vẫn không thay đổi.