Mỹ Nhân Mềm Mại Làm Nũng, Trái Tim Các Đại Lão Đập Điên Loạn!

Chương 9: Giấu người đẹp sao?

"Không có."

Bùi Nguyệt Huyền quay đầu nhìn cô, lặp lại lần nữa: "Không có bạn gái."

Hạ Chí mỉm cười nhẹ, nhẹ nhàng nhấc chân: "Vậy sao trong nhà lại có dép của con gái nhỉ?"

Người đàn ông cụp mắt, liếc qua một cái rồi lập tức dời tầm mắt, bước vào trong sảnh.

"Có lẽ là trợ lý mua sắm đồ đạc tiện thể chuẩn bị luôn."

"Ồ..." Người con gái phía sau bước vào, thuận miệng nói: "Vừa hay là cỡ chân của em đấy..."

Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Hạ Chí tự mình đi qua phòng khách rộng rãi thoáng đãng, tiến đến bên khung cửa sổ sát đất dài mười mấy mét.

Khu căn hộ này có vị trí cực kỳ đắc địa, tuy gần Ngoại Than ồn ào, nhưng vì có trung tâʍ ɦội nghị chắn giữa nên tách biệt khỏi sự náo nhiệt.

Yên tĩnh trong chốn ồn ào, rất thuận tiện để sinh sống.

Khung cửa kính sát đất biến cảnh đêm bên bờ Lục Gia Chủy bên kia sông Hoàng Phố thành một bức tranh LED sống động, hạ thấp tầm nhìn để bày ra trước mắt người đứng nhìn, tùy ý thưởng thức, không hề có chút kiêu ngạo như trước mặt người thường.

Đứng ở đây, khiến người ta có cảm giác hão huyền rằng mình đang sở hữu cả thế giới.

Căn hộ cao cấp của Bùi Nguyệt Huyền ước chừng rộng hai, ba trăm mét vuông, tính ra giá trị gần cả trăm triệu, đúng chuẩn một căn "nhà vàng".

Mà nhà vàng thì thích hợp để làm gì nhất nhỉ...

Nghĩ tới đây, Hạ Chí khẽ bật cười.

"Hửm?" Bùi Nguyệt Huyền nhặt áo khoác cô tùy tay để trên sofa treo lên, bước đến gần: "Nghĩ gì mà cười vui vậy?"

Hạ Chí quay đầu lại, nụ cười dịu dàng duyên dáng: "Nghĩ xem căn nhà này của anh Nguyệt Huyền, thích hợp để... giấu người đẹp lắm ấy."

Người nói vô tâm, người nghe tim lại nhộn nhạo.

Giấu người đẹp sao...

Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt như có như không liếc nhìn bóng thiếu nữ phản chiếu trên lớp kính.

Giấu ai đây nhỉ?

Rõ ràng chỉ là quay về căn nhà anh thỉnh thoảng ghé lại, vậy mà vì có Hạ Chí ở đây, vì cô đang ngồi đây mỉm cười với anh, khiến Bùi Nguyệt Huyền không hiểu sao lại thấy có chút khó chịu không yên.

Anh bước vào bếp kiểu mở, kéo cửa tủ lạnh ra.

Làn khí lạnh mát rượi lập tức phả thẳng vào mặt, đập lên làn da đang nóng ran của người đàn ông, anh hít một hơi sâu...

Bùi Nguyệt Huyền đứng trước tủ lạnh ba giây, cố gắng giữ lại vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng vốn có.

Anh lấy hai chai nước khoáng rồi quay lại bên sofa.

Mở nắp đưa cho Hạ Chí.