Trịnh Tuần bị ba chàng trai cao 1m85 đè chặt, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Không được! Tôi viết bài này trong một tiếng thôi mà? Làm sao mà ổn được?”
“Suỵt, đừng nói gì cả.” Hoàng Hách ghé sát vào tai anh, thì thầm. “Nếu bài này không được chấp nhận thì chúng ta, không, bốn người chúng ta phải tiếp tục viết, cậu hiểu không?”
Nghe đến phải viết tiếp, Trịnh Tuần lập tức gật đầu mạnh như giã tỏi.
“Chị, bài này đi! Không đổi nữa!”
“Trình Kiệt, cậu lo phần giai điệu. Cuối tuần này, cả nhóm sẽ hát ca khúc debut.”
Trình Kiệt biết sáng tác nhạc. Dù sao thì hắn cũng là cựu tổng tài bá đạo, vạn năng vô địch.
Thực ra lời bài hát của Trình Kiệt cũng không tệ, nhưng vì xen lẫn quá nhiều câu thoại của tổng tài bá đạo, Sở Lê thấy quá sến súa, nên đã thẳng tay bác bỏ.
Trình Kiệt “hừ” một tiếng, xem như ngầm đồng ý.
“Trịnh Tuần, vì lần này dùng lời của em, nên em và Trình Kiệt sẽ hợp tác nhiều hơn.”
“Vâng.”
Trịnh Tuần đưa lời bài hát của mình cho Trình Kiệt.
“Hợp tác vui vẻ, cool guy.”
“Hừ.”
“Không thích cool guy à? Được rồi, anh tổng tài.”
“Xì.”
“Anh tổng tài cũng không thích? Vậy thì hợp tác vui vẻ, anh cool tổng tài.”
“…”
---
Trình Kiệt đang sáng tác nhạc cho ca khúc ra mắt nhóm.
Trịnh Tuần ngồi bên cạnh, chẳng giúp được gì, chỉ góp phần làm loạn.
"Anh tổng tài, anh thật sự biết sáng tác nhạc à? Giỏi ghê!"
"Trước đây anh làm nghề gì vậy? Tổng tài là một nghề sao?"
"Trời ơi, anh có tài thế này sao không debut sớm hơn? Anh vào showbiz muộn quá rồi đó."
Trịnh Tuần luyên thuyên một tràng, còn Trình Kiệt chỉ đáp lại bằng dấu chấm lửng.
"…"
Hình tượng này coi như được khẳng định rồi, đúng là tổng tài lạnh lùng, kiệm lời.
Nói mãi cũng mệt, Trịnh Tuần bèn ăn táo, nhai rôm rốp. Dù không nói chuyện, cái miệng kia vẫn tạo ra tiếng ồn.
"Trịnh Tuần."
"Xin chỉ thị thưa anh tổng tài."
"Tôi muốn đánh cậu một trận."
"Không được."
"…"
Trình Kiệt đột ngột bật dậy, chộp lấy gối tựa trên sofa bịt mặt Trịnh Tuần. Bản năng sát thủ của Trịnh Tuần trỗi dậy, anh linh hoạt né tránh, nhưng bá tổng toàn năng lại tiếp tục truy đuổi.
"Ư ư ư!"
Trong chốc lát, căn phòng trọ nhỏ bé trở nên hỗn loạn như mèo chó rượt đuổi nhau.
Ở bên cạnh, Hạ Vũ Tinh và Hoàng Hách đang chơi bài "rút quỷ". Cả hai người đều dán đầy giấy lên mặt. Giữa khung cảnh hỗn loạn, họ vẫn bất động như núi, thong thả bốc bài.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Sở Lê bước vào, không thèm để ý đến bất cứ ai. Cô tự kéo ghế, ngồi xuống rồi cúi đầu lật tập hồ sơ trên tay.
Lúc này, Trịnh Tuần đã giành được gối tựa, cười quái dị, chuẩn bị úp ngược lên mặt bá tổng.
Quản lý Sở lên tiếng: "Tất cả lại đây. Trịnh Tuần, gϊếŧ người xong cũng qua đây luôn."
"Oh, được thôi."
Ngay từ lúc Sở Lê vào cửa, Hạ Vũ Tinh và Hoàng Hách đã nhanh chóng thu dọn bài, gỡ sạch giấy dán trên mặt nhau.
Trịnh Tuần đặt gối về chỗ cũ, đứng lên từ sofa. Trình Kiệt hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi tới.
"Ngày debut của các em đang đến gần. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về định hướng và hình tượng của nhóm."
Hoàng Hách là người giơ tay đầu tiên.
"Em muốn làm người đảm nhận trí tuệ của nhóm!"
"Bác bỏ."
"…"
Hoàng Hách cố gắng phản kháng.
"Chị Sở, chị nhìn xem bốn người tụi em đi, ngoài em ra, còn ai có thể làm người đảm nhận trí tuệ nữa?"
Trước khi ba người còn lại có thể lao vào đánh hắn, Sở Lê đã lên tiếng trước.
"Hình tượng cá nhân của các em khá phức tạp, vấn đề này để sau hãy bàn. Trước tiên, chúng ta nói về vị trí trong nhóm."
Sở Lê lật sang trang tiếp theo, trên đó là hàng chữ in dày đặc cùng với những ghi chú chi tiết của cô.
"Trình Kiệt, đảm nhận rap trong nhóm. Hoàng Hách, hát chính. Hạ Vũ Tinh, nhảy chính. Trịnh Tuần, gương mặt đại diện."
Lời vừa dứt, năm cánh tay giơ lên.
Trịnh Tuần còn giơ cả hai tay.
Quản lý Sở giả vờ như không nhìn thấy gì.
"Vì kinh phí xin được có hạn, nên phần lớn ca khúc của các em phải tự sáng tác. Dĩ nhiên, nếu sau này nổi tiếng, chị có thể mời đội ngũ sản xuất xuất sắc hơn để sáng tác cho các em."
Trước tiên thánh thể lao động Sở Lê vẽ ra một chiếc bánh vẽ.
"Về phần sáng tác lời và nhạc… Trình Kiệt sẽ phụ trách phần nhạc trước. Trình Kiệt, có ý kiến gì không?"
"Em muốn làm gương mặt đại diện."
"Được rồi, không có ý kiến, thông qua."
"…"
"Giờ nói đến phần lời…" Ánh mắt Sở Lê quét qua Trịnh Tuần, Hạ Vũ Tinh và Hoàng Hách.
Hai người sau lập tức cúi đầu, chỉ có Trịnh Tuần vẫn chân thành nhìn cô.
"Vậy phần này để Trịnh Tuần phụ trách nhé."
"Hả?"
Trịnh Tuần ngơ ngác nhìn Sở Lê, sau đó quay sang nhìn hai người cúi đầu bên cạnh.
Anh tức giận, đẩy mỗi người một cái, biến họ thành búp bê lật đật.
"Hai người các cậu không có tình nghĩa! Không nói đạo đức!"
"Đừng giận đừng giận." Hoàng Hách cười tít mắt, sấn tới: "Tôi cho cậu đẩy thêm hai cái nữa."
"Trịnh Tuần, tôi cho cậu đẩy ba cái." Hạ Vũ Tinh ở bên cạnh cũng tranh thủ thể hiện.
Hoàng Hách: ?